[Fiction] Gamer – Chính truyện

Title: [Fiction] Gamer

Author: Seven Toothless

Rating: T

Category: Psychological

Note: Truyện kể theo góc nhìn của một gã bị khủng hoảng tâm lý và bị ám ảnh bởi một tựa game kinh dị.

Nhân vật chính đã có dấu hiệu mắc bệnh tâm thần nhưng cậu ta không phối hợp điều trị. Cậu ta trốn tránh, phản kháng và bài xích tất cả bác sĩ cũng như sự tiếp xúc của người mẹ và cậu bạn nối khố. Trong khoảng gian đó, cậu ta sống trong sự dày vò bởi những kí ức đã qua. Những quá khứ vụn vỡ nửa hiện thực, nửa bị bóp méo bởi dằn vặt, hối hận và cố chấp. Cái chết của cô bạn gái, những hành động ngang bướng thời trẻ, sự cuồng nhiệt với game, công nghệ và nghệ thuật Graffiti,… Chấp niệm khiến cậu ta điên cuồng, không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo, thậm chí cậu ta vẫn nghĩ mình là một nhân vật trong game Outlast. Có thể nói, Outlast làm một tựa game kinh dị khá nổi. Người chơi sẽ quan sát mọi thứ qua một máy quay phim hồng ngoại, pin hết – đồng nghĩa với tử vong. Nhân vật chính vẫn luôn đắm chìm trong mớ lộn xộn đó, cậu ta gặm nhấm quá khứ, nhưng lại sợ hãi đối mặt. Cậu ta có thực sự muốn giải thoát hay không, tôi cũng không rõ nữa… Nhưng tôi biết cậu ta đặc biệt hối hận, đặc biệt đâu khổ và điên cuồng sợ hãi…

(Muốn tìm hiểu bí mật về Outlast thì vô đây: https://motgame.vn/cot-truyen-outlast-boi-canh-cua-game-dua-theo-cac-su-kien-co-ngoai-doi.game )

Truyện ngắn có kèm thêm một phần, được kể dưới góc nhìn của cậu bạn nối khố. Phần thêm kèm này giống như chìa khóa giải mã những khúc mắc của câu chuyện, nối liền những mảnh kí ức vụn vỡ. Dưới góc nhìn bình thường, mọi thứ có vẻ dễ nuốt hơn.

Summary:

Gamer đánh bại các NPC từ thế giới của họ;

NPC cũng có thể quay lại cắn trả và chôn vùi gamer trong thế giới của chúng. 

Chính truyện: “Hãy đi theo ánh trăng nội hồn của bạn; đừng che giấu sự điên rồ.”

-Allan Ginsberg-

#1. Tôi ngả người trên chiếc đi văng đặt bên ngoài ban công tầng chót. Nắng tàn từ màn hoa giấy và những chậu bonsai nhỏ xíu lắc rắc phủ xuống gương mặt thiếu sức sống, trông ra chắc nhợt nhạt như kẻ sắp chết nhưng tôi lại cảm thấy một tia sống nhỏ mơn chớn trái tim đã đóng đá của mình.

Nắng đối với gã trai lười nhác này chẳng khác nào đem đến một liều thuốc ru ngủ; khi tôi nhắm lại đôi mắt màu blue ám bụi, cánh tay không cẩn thận làm đổ tách café nguội ngắt. Cái cốc miệng rộng vang lên một tiếng rơi lạnh nhạt, lăn rồi chạm nhẹ vào một cái cốc khác, đứng lại, nhưng dòng chất lỏng mang váng bọt đã theo bề mặt thủy tinh tràn ra, theo mép bàn đổ xuống, nhỏ giọt vô thanh.

Trước mắt tôi là một màn đen tối lạnh, có thể là một màn hình bởi lẽ dòng chữ Loading…  đang chạy. Nó sẽ xuất hiện khi ta đang nhận dữ liệu từ hệ thống và một cửa sổ mới sắp sửa mở ra. Nhộn nhạo và hồi hộp dấy lên khó hiểu.

“Are you Ready?”

Tôi nhìn chăm chú và chẳng ngần ngừ. Click “OK”

Lại bắt đầu rồi! “Start…”

Tôi lên chuyến xe số 27 để về nhà, đường chiều ảm đạm, xe vắng ngắt. Chỗ ngồi bên cửa kính đem góc nhìn đặt lên những thân cây xơ xác, gió lạnh có chút dè chừng. Mà ở trên nóc xe bus, lúc nãy theo tay vịn nhôm bước lên có thấy một bóng comfact đỏ hai đầu, như thế là sắp hỏng. Chỉ là suy nghĩ lại, người ta không lắp comfact ở trên xe bus.

Tôi quay đầu mình nhìn sang, lờ mờ thấy bóng dáng một người con gái vận chân váy maxi tối màu, cánh tay nắm lấy tay vịn, đưa lưng về phía tôi. Lưng áo lụa trắng nhuốm máu chưa khô, nhìn thấy cả vụn thịt, bởi vì áo rách một mảng. Vết thương hở ra giống như bị chà xát mạnh lại tựa bị nhiễm trùng thối rữa, máu thâm lá huyết dụ, còn lộ ra cả cột sống. Hơi thở của tôi lạc mất một nhịp, tôi nhận ra mình đã nhìn chòng chọc tại đó với khoảng thời gian đủ lâu để cô ta vịn theo cảm giác quay đầu nhìn lại. Khi gương mặt chúng tôi chạm nhau, có thể không gian hạn chế trong chiếc xe đang hóa xám, hoặc giả có cái gì đó đang vây chặn khiến tôi không thể né tránh. Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Cái bóng của tôi phản chiếu trên mặt kính loang loáng, một nước da nhợt nhạt của kẻ chui lủi trong bóng tối quá lâu, cái vẻ ngoài thiếu hụt sức sống, dễ khiến người ta liên tưởng tôi từng sống núp bóng dưới nấm mồ. Và cô ta – không rõ là tốt số hay kém may mắn hơn – gương mặt bị hủy cũng tàn phá cho bằng hết. Già nửa mặt trên bầm dập lẫn lộn, tựa một cái mặt nạ được đắp lên bằng thịt xay trong máu, chắc từng bị xe trọng tải cán qua, xe taxi, xe bus hay cái gì đại loại thế; bả vai xước xát và máu theo cánh tay phải rớt xuống, không rõ từ lúc nào đã đọng vũng trên sàn xe. Gương mặt kinh khủng như vậy chỉ mới liếc qua đã khiến người ta la hét khản cổ, lạ là xuất từ nãy đến giờ chẳng ai mảy may để ý. Những gương mặt lạnh lùng bình thản, râm ran chuyện phiếm tựa lầm rầm nhẩm đọc một bài kinh Phật. Động cơ xe vẫn chạy, lẫn cả tiếng u u kỳ quái, đè nén hơi thở của tôi.

Khóe miệng xây sát của người con gái hơi hé ra, không nói được, nhưng tôi đọc ở trong đôi mắt tưởng như thất thần đó một sự châm chọc cố ý. Cánh tay nhấc lên chỉ về phía trước. Tôi thuận theo quan sát, qua những hàng ghế bọc vải xám xịt là cửa kính mặt tiền, hướng ra ngoài phố xá tiêu điều. Trên vạch băng qua đường dành cho người đi bộ, có một cô gái vận chân váy maxi tối màu chạy đi khi đèn thông báo còn ở tín hiệu đỏ – những bước đi vội vã mà dè chừng, một cánh tay cẩn thận đặt ở cái bụng hơi nhô lên. Theo sau là một gã trai trẻ đội lệch chiếc snapback in các thù hình nổi loạn, chắc khoảng hai mươi hai mốt, vội giữ lấy tay cô gái. Họ giằng co nhau trước đầu mũi xe. Tôi nghe tiếng gió ma sát trên thân xe, tiếng lốp mài trên đường nhựa và âm thanh còi xe chát chúa.

“Tránh ra!”

Tôi chống hai tay vào băng ghế trước bật dậy. Gã tài xế cũng hét lên, giọng khàn như ác quỷ:

“Ra! Mau tránh ra!”

Phanh xe rít mạnh, đánh văng tôi vào cửa kính. Tầm nhìn nghiêng lệch chao đảo nhưng còn đủ để thấy ở phía xa kia, người con trai bị đẩy sang bên kia đường, đập trán xuống nền đường nhựa; còn người con gái bị hất văng trước đầu xe bus, thân dạng mất hút bên dưới gầm xe. Bầu trời phủ xuống một thứ sắc màu u ám, nặng nề tựa một bức tranh chì u uất.

Tôi ngơ ngẩn nhìn, góc trời đằng xa lục đục; mặt đường biến thành một dòng thác lũ với những điểm xoáy tụ, ngoi ngóp những cánh tay và hình dạng không xương, gương mặt méo mó trôi nổi, thi nhau trườn tới và bấu víu lên thân xe. Thấy hơi lạ, và cảm giác cõi lòng bắt đầu sợ sệt, tôi quyết không nhìn nữa. Đôi mắt xanh xám mỏi nhừ lẫn đau rát, mọi thứ phía trước cũng theo thế xước xát, nhạt nhoà. Chẳng ai phản ứng với những chuyện mới xảy ra. Vừa có một vụ tai nạn. Và chẳng ai phản ứng…

Bám lấy tay dựa nặng nhọc, tôi vừa giật mình nhìn lên đã thấy gương mặt cô gái kia kề sát. Môi cô ta ngần ngừ gì đó mà đôi mắt đen đầy vẻ lưu luyến, cuối cùng chỉ vươn cánh tay bầm tím từng mảng vén lấy tóc mái tôi, ngón tay bầm dập mân mê vết sẹo đã lành. Máu chảy lạnh gò má, không hiểu sao vết sẹo trên trán lại tê buốt và nhói lên, gần như ép tôi ngộp thở.

#2. Căn phòng nhập nhoạng sáng tối, tủ đồ đạc có chút lộn xộn. Bức tường chỗ kê bàn học và phía đối diện dán đầy poster của các bộ phim trinh thám và tựa game kinh dị. Trong điều kiện thiếu ánh sáng, các hình ảnh càng trở nên sống động và thiết thực, có xu hướng dọa người.

“Bối cảnh của game là một bệnh viện tâm thần – Whistleblower Hospital – nằm sâu trong núi Lake County, Colorado. Cốt truyện xoay quanh cái trại đầy mấy thằng tự kỷ và bệnh hoạn. Đáng để trải nghiệm! “

Thứ duy nhất giúp tôi quan sát là ống kính của một chiếc camera, tôi thấy gã trai và bạn gã cầm lấy chiếc iPhone, từ đấy phát ra tỉ ti những âm thanh rên rỉ, tiếng thở run rẩy, tiếng nước nhỏ giọt và đầy rẫy những tạp âm ma quái. Họ trông nhợt nhạt, trắng bệch và nhuốm màu sắc của một sinh vật vô trọng lượng, ngồi ngược chiều ánh sáng, khiến các đường viền sáng trên khuôn mặt có chút ám ảnh. Gió thổi bức mành buộc lỏng, đẩy bản lề rỉ sét ma sát rờn rợn; bên ngoài cửa sổ, sứ giả kéo lê lưỡi hái, khóe miệng thản nhiên cười cợt vô thanh. Gã đến đưa vài lời nhắn nhủ, rằng gã lúc nào cũng dõi theo tôi. Căn phòng tăm tối này đã bị vây lại trong cái chết. Tên tôi sắp bị gạch bỏ.

“Đủ gây sợ hãi trong 15 phút đầu. Nhưng tao sẽ viết lại game này, thay đổi một cái kết quá tẻ nhạt.”

“Ôi, điên rồ! Lập trình game là trò phức tạp nhất. Mày không thể kiếm đâu ra một mã nguồn mở,”

“Tao không nói là cải thiện! Viết lại. Toàn bộ…”

“Tại sao mày phải cố chấp như vậy?”

“Tẻ nhạt!”

Vài tiếng u u lởn vởn quanh tai tôi, những bóng ma tung loạn các mảnh giấy đánh máy khổ A4 – màu trắng trên nền đen thật nhức mắt. Một mảnh giấy rơi trước ống kính chiếc camera của tôi – một hồ sơ bệnh án – kẻ sở hữu được xác nhận đang mắc bệnh tâm thần.

Gã trai trẻ vẫn miệt mài bên bàn làm việc, xung quanh những thứ đồ bày biện lỉnh kỉnh, tách biệt thế giới. Cái bóng xương xương của gã vẽ những đường cong thô ráp trên khoảng tường gồ ghề tranh ảnh. Và mặt gã nhợt ra bởi những dải màu lumito phản chiếu từ màn hình máy tính.

Tôi rảo bước trên con đường mòn quanh co dẫn vào từ cổng khu nghĩa địa. Trời không sao, bởi lẽ mây chì đã giăng kín những khoảng trời màu biển, chỉ là giăng kiểu gì vẫn chừa ra một khoảng trống nhỏ, đủ vừa một mảnh trăng bạc uốn cong, lờ mờ ảm đạm, phủ cảnh mông lung.

Có một người con trai mặc áo sơ mi sọc xanh đen đang cầm xẻng hì hục đào đất. Bên cạnh cậu ta, người con gái giấu vẻ mặt trắng bệch sau mớ tóc dày, chiếc váy maxi tối màu ôm lấy dáng ngồi gập khuỷu chân, giống như co rúm lại vì run rẩy.

“Chúng ta không có đào trộm mộ. Cậu không cần phải tỏ ra sợ hãi như vậy.”

“Nhưng cậu đang đào cái tiểu… “

“Nó chẳng chứa xác hay tro cốt của ai cả. Nếu đúng như tớ nói, bọn mình có thể vạch trần vụ này.”

“Không… Cậu điên rồi.”

Tôi nhớ trong cái tiểu có một đống giấy tờ, vài thẻ rút tiền mới cứng và vài ba món đồ trang sức cổ. Kẻ làm điều này là một phụ nữ trung niên có dính líu đến một vụ án mạng, con trai bà ta bị họ hàng giết chết vì tài sản thừa kế. Người ta tìm thấy bà trong căn hộ của gia đình, ôm chặt đứa con đã chết. Thần Chết viếng thăm bà sau tang lễ đứa con trai xấu số. Không ai tin một kẻ từng có giấy khám của bệnh viện xác nhận bị bệnh tâm thần, nhưng họ lại tin bọn tâm thần có thể làm bất cứ hành động điển rồ nào. Một thứ tin tưởng đầy cay đắng.

Gã trai trẻ khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng. Chỉ là lúc tôi nhìn lại cái tiểu, thấy một thi hài bê bết máu – một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn nhìn yếu ớt như thể bị sinh non, mắt trợn vô hồn ma quái, máu róc rách như nước suối chảy qua kẽ hộp, tràn xuống lòng bàn tay gã, giăng như mắt lưới chảy ngược lên cánh tay trái. Cậu ta vẫn cười, còn cô gái đã sớm hét lên. Một bàn tay xương xẩu túm lấy cổ áo cô trói nghiến lên cây thập tự, dây xích sắt trườn qua kéo xước da thịt. Cậu ta vẫn cười cợt bên cái tiểu rỉ máu. Xung quanh chắc sớm đã tưới xăng dầu, bởi ngay sau đó cô gái bị thiêu sống.

Tôi cúi xuống buộc lại dây giày. Một spray paint han gỉ lăn đến bàn chân tôi. Tôi nhặt nó lên, chợt nhớ ra người ta luôn làm spray paint bằng thép không gỉ. Trong con hẻm tối tăm, người ở khu dân cư bên cạnh chất đầy vào đấy những thùng carton và đồ phế phẩm; chân tường ẩm thấp, bề mặt phủ rêu, bùn bẩn và cả những vệt thâm lốm đốm như máu khô tồn đọng.

Người con trai nắm lấy bàn tay cô gái vận váy maxi tối màu, cùng chạy vào con hẻm. Giàn giáo được dỡ sau công trình thi công hoàn tất – dính đầy vôi, vữa và xi-măng, vất ngổn ngang chiếm già nửa con đường chật hẹp. Họ trốn vào cái ngách nhỏ cạnh đấy. Người con gái cố nén tiếng thở dốc trong khi đứa con trai bình tĩnh lắng nghe âm thanh bước dồn dập đuổi tới. Lần này nghe lại, không rõ sao tôi nghe như tiếng lục lạc lanh lảnh, dẫn trước một đoàn quân xương xẩu dưới đáy âm ti. Chỉ thấy người con trai dúi vào tay cô gái một bình xịt hơi cay, còn cậu ta cầm một spray paint, ép người vào bức tường lốm đốm. Vài gã bặm trợn có gương mặt như quỷ du đổ ván và tre từ giàn giáo cũ, khi nhìn thấy hai người mà chúng truy đuổi, ngay lập tức nhận lại sự phản kháng.

Spray paint phun ra màu sơn đỏ như máu, gay gắt trong một buổi chiều mờ ảm đạm. Năm phút sau đó gã trai trẻ bị quật ngã xuống đất, khuôn mặt bầm dập, quằn quại trong những đau đớn xác thịt.

“Tôi đã mang thai con anh ấy. Chúng tôi sẽ lấy nhau. Cậu không cần phải miễn cưỡng!” Rồi cô ta nức nở. “Đừng vì tôi mà…”

Tôi đứng cạnh gã và nhìn khóe miệng chảy máu kia đang khàn khàn một điệu cười điên cuồng giả tạo. Gã trai lăn lộn trên vũng sơn đỏ và máu của chính mình. Một bóng ma vươn đến cuốn quanh cổ cô gái, gương mặt xinh đẹp kia phút chốc kinh hoàng trắng nhợt. Mà dưới chân cô, nhung nhúc những con rết bảy màu sặc sỡ. Làn da người con gái tím tái, cơ mặt co giật, chân tay co quắp lại khi nỗi kinh hoàng đau đớn bám dai trên gương mặt. Chi dưới dần dần biến thành cát bụi, rã ra, nhanh chóng ăn mòn rồi lan lên như dịch bệnh. Chôn vùi một bóng người.

#3. Tôi lê lết trườn trên đường ray xe lửa, cố cạy phá những thanh sắt vạch sẵn lối đi cho các đoàn tàu. Các bóng trắng và ma chơi lượn lờ hai bên đường ray, cặp mắt giống như đang long lên hứng thú. Mỗi bước di chuyển làm cho chi sau càng thấy nặng nề, tai áp xuống, cảm giác tầng địa chất rung lên từng hồi bần bật, có lẽ là một chuyến tàu đêm. Nghĩ vậy nhưng không muốn chạy.

“Mày đang làm gì vậy? Đừng lún vào game quá sâu! Nó sẽ ám ảnh mày!”

“Không… “

Khuất sau những tầng lá xào xạc lạnh lẽo, đèn tín hiệu bật đỏ.

“Mày không cần tự hành hạ bản thân như vậy! Sau những việc đã làm, cô ta xứng đáng bị đày đọa!”

“Không… Tao đã du… Một xác hai mạng… “

“Mày quẫn trí rồi! Mày chẳng làm gì cả! Đồ điên!”

Tôi ôm đầu mình. Đường ray lung lay, rồi hàng tá các tạp âm như thể kim loại sắc nhọn va đập vào nhau không dứt, lẫn cả tiếng đồ sứ và thủy tinh vỡ vụn.

“Dừng lại! Mày… “

Tôi ngồi trên một chiếc ghế bọc vải – cũ đến nỗi phần đệm bị sức nặng đè lún quá sâu. Tay chân không rõ bị khóa chặt trên ghế bằng những chiếc dây gai, lúc này đột nhiên biến thành những con rắn hoa nhơ nhớp, miệng đỏ và thập thò chiếc lưỡi xẻ hai nhánh. Bức tường đối diện ghim một hồ sơ bệnh án. Nhìn đã nhận ra – kẻ sở hữu hồ sơ này mắc bệnh tâm thần.

“Rối loạn tâm lý và có những hành vi khác thường. Cậu ta cần ở lại để được theo dõi.”

Vài bóng trắng tỉ tê những lời vô nghĩa, nhưng tôi nghe có tiếng nức nở. Nhầm.

Tôi lững thững đi dọc các hành lang ngập xác chết và các bộ phận cơ thể người cắt xén bị vất bừa bộn. Một nhân viên SWAT hấp hối trườn tới cố nắm lấy mắt cá chân tôi, máu đọng vũng quanh người anh ta, ngay cạnh bức tường loang lổ.

“Tránh xa Oatlast khi mày còn có thể! Đừng để bị điên theo chúng!”

Nói nhiều từ đó như vậy. Là bị điên thật?

Tôi bị ngã trên một đống máy móc và dây nhợ lằng nhằng, cố vùng vẫy và xua đuổi. Trước mặt có tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng thở dồn phấn khích. Một kẻ gầy gò trong chiếc áo blouse nham nhở tiến về phía tôi với mái tóc dài đã bạc, một cặp kính, khẩu trang và bộ dụng cụ phẫu thuật, cất giọng mỉa mai:

“Hey. You’re that little shit priest’s guy aren’t you? His… witness or whatever. You must be exhausted. Lets take a break, huh, buddy? The old two martini lunch, have a little confab.”

Có chút quen thuộc.

Ông ta giằng lấy cánh tay tôi bất chấp sự phản kháng, tiêm vào một mũi thuốc. Dung dịch cocaine 10%. Cánh tay tôi trượt khỏi sự kìm hãm của ông ta, hơi thở cụt ngủn, đầu óc trỗng rỗng.

“Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần. Người nhà cần ở lại để canh chừng phòng lúc cậu ta tỉnh lại.”

“Con… “

“Bác gái, bác phải mạnh mẽ lên!”

Thang máy đang lên tầng thượng. Tôi không sợ không gian kín nhưng vẫn co rúm người lại. Các con số điện tử bắt đầu nhảy lên. Gương mặt xanh xao của một con quỷ hút máu hiện ra ngay cửa thang máy, mắt vằn đỏ và lộ răng nanh sắc nhọn. Sự di chuyển đột nhiên dừng lại, có tiếng đập cửa ầm ầm. Tay bác sĩ điên già nua cạy cửa lao vào thang máy. Ông ta vật tôi nằm xuống, khóa chặt hai tay sau lưng, xương bả vai gần như sắp gãy, cánh tay tê rần rần như hàng trăm con kiến đang bò với cái bụng đói và hàm răng muốn cắn xé.

“Cẩn thận!”

Những con quỷ bắt đầu bu quanh ông ta và la hét, cười rung lắc một cách điên dại. Tôi đẩy ông ta ra khỏi thang máy. Cánh cửa không rộng mở, nó đang chuẩn bị đóng lại. Lực không mạnh, nhưng rõ ràng là kẻ đó bị đánh văng kẹt giữa khe hở còn sót lại; thân thể bị nghiền nát, nửa dưới ở bên ngoài còn nửa trên rơi bịch trên sàn thang máy, máu tràn ra ngập mắt cá chân. Tôi loạng choạng bước ra ngoài, một gã SWAT đập mạnh thanh gỗ vào đỉnh đầu tôi:

“Gott in Hommel. You have become the host.”

Ai đó đang hét lên, đầy nhốn nháo.

“Giữ chặt cậu ta lại!” Thả tôi ra.

“Bàn tay của cháu… “

“Không… bác… ” Ai bị thương?

“Mau xử lý vết thương cho cậu ấy. Còn mấy người mau giữ cậu kia lại. Thuốc an thần! Nhanh!”

“Cậu ta trốn khỏi khóa trị liệu… “

Bọn quỷ cắm dây chuyền nước vào tay tôi. Dưới giường bệnh, cảm giác lưng áo ướt nhèm nhẹp, lại có mùi tanh; sàn nhà sũng máu, tung tóe những mảnh gương vỡ, vài mẩu da, chiếc bàn chải đánh răng te tua và vài con dao rọc giấy sứt mẻ loang máu. Cô gái vận chân váy maxi tối màu đứng lặng lẽ bên cạnh giường tôi như thăm người bệnh, đôi mắt không nguyên vẹn nhưng cảm giác được một tia nhìn u uất.

“Bác gái, đừng suy sụp! Cậu ấy nhất định sẽ qua khỏi!”

Lần này người con gái dẫn tôi vào khu nghĩa địa, gần phía đình đồi có một ngôi mộ, lọ sứ cắm mấy bông hoa cúc vàng – là mộ của người chết trong tai nạn giao thông ngày 27 tháng chạp.

Lạnh.

#4. Nước café đổ ra làm ướt góc phong bì. Cánh cửa dẫn ra ban công bật mở, thằng con trai tóc hung đỏ đút hai tay vào túi quần, áo phông trắng, quần jeans, cổ đeo sợi dây hầm hố dài thượt. Mọi thứ ở đấy sáng sủa, chỉ là với tôi hơi chói mắt.

“Lấy cho tao cái phong bì khác. Mượn tạm luôn đồng một trăm.”

“Vẫn quyết định đi?”

“Viết vào là “Tập thể người yêu cũ” – “Chúc em trăm năm hạnh phúc”.”

Người đối diện bật một tiếng cười khùng khục, ánh mắt nheo lại, có chút không tin.

“Không cần mở miệng. Tao biết mày định nói gì. Điên. Tao chính là như vậy.”

Phong bì đã dán, đặt xa chỗ café đổ. Con bé trêu đùa nhiều đàn ông như vậy, trêu đùa cả tao và mày. Phải rủ đám đực rựa kia, đem đồng một trăm này đi chúc em trăm năm quấn quýt bên chồng.

Lời này nói ra ngày trước, giờ nghe lại thực không thể cười, có chút điên cuồng cùng oán hận. Cảm giác xung quanh phủ xuống một màn u ám, lạnh lẽo như màu bia mộ, dễ tan như mảnh giấy tàn. Bên góc ban công, tôi trông thấy một bộ cương thi đang ngồi bên cái chậu, xương hàm bạnh ra tựa cười cợt, vung tay đốt từng đồng tiền âm phủ, và một cái phong bì giấy góc nhuốm màu café. Vết sẹo trên trán tôi đau buốt, lồng ngực trái giống như bị bóp nghẹn, ngắc ngoải.

Bóng tối phủ kín màn hình. Miệng tôi nhẩm đọc từng dòng chữ điện tử.

  • REC

HD

AUTO

F 2.4

Thời gian đếm ngược sắp ngừng. Vạch pin cũng sắp cạn. Ánh sáng mờ mờ trên các ngách tường xám xịt, soi những vệt máu được cố ý vẽ nghệch ngoạc: follow the blood, witness, walrider,… từng chữ đỏ đậm đánh thẳng vào đại não, khiến cho trái tim cũng muốn vặn vẹo. Tôi đạp lên vũng máu làm ướt sũng gấu quần, chối chết chạy qua những căn phòng lạnh lẽo với đủ hình thức trang trí kỳ dị. Có điều sau lưng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh một cách đáng lo ngại. Có những kẻ thông minh và đủ kiên nhẫn, thích phục kích trong những hành lang dài tăm tối. The Twins đi bộ thản nhiên và luôn khó lường. Tôi bị dồn vào trong ngõ cụt, đằng sau là mặt xi-măng loang lổ máu khô, dưới sàn là gạch trơn cắt theo hình chữ nhật.

Bức tường sau lưng đột nhiên rã ra như bị ăn mòn bởi axit mạnh, tước đi điểm tựa và khiến tôi ngã lộn vào bên trong một căn phòng khác. Đèn yếu ớt quét qua, một phòng tập thể dục trống trải. Để bớt cô đơn hơn, phía xà đôi dành cho môn thể dục dụng cụ, vụt sáng một bóng người bị treo cổ – đứa con trai mặc áo bò và quần jeans tối màu, kéo lệch bên tai chiếc snapback với các thù hình nổi loạn; hai cánh tay dang ra bị giữ lại bởi dây xích, trán có vết sẹo dài, đôi mắt trợn trừng còn khóe môi bị kéo thành một nụ cười ghê rợn, lóe lên một tia thách thức tuyệt vọng.

Bản thân chết lặng. Xung quanh vang lên tiếng hét hoảng loạn và tiếng súng liên thanh. Có lẽ nghe nhầm, vì tôi thấy ai đó đang nấc lên điên loạn.

“Thằng bé bị làm sao vậy? Hãy cứu lấy nó! Cứu con tôi!”

“Tự sát…”

“Rõ ràng vẫn còn ý thức… Tại sao mày còn làm như vậy?”

“Battery low!”

00:00:00:03. Pin cạn. Và bóng tối nuốt chửng sự sống cuối cùng.

“Game over!”

Click “Exit”.

Chia sẻ:
Like this:Like Loading...