Fall for me (Like how I fall for you, Love)

Author: TimidLittleRabbit

Trans: [C]

Pairing: Chanyeol/Baekhyun.

Tình trạng bản gốc: Hoàn thành. (link)

Warning: Fairy Baekhyun.

Discription: Chàng tiên Baekhyun đem lòng yêu một con người. Với niềm tin, hy vọng và một chút bụi tiên, Baekhyun biến mình thành hình dạng loài người để khiến anh yêu cậu, nhưng hóa ra anh ta đã lập gia đình và có con.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng KHÔNG mang bản dịch ra khỏi Love in May.

T/N: fic này tuy là oneshot thôi nhưng còn có một bonus nữa, khi nào mình rảnh thì sẽ update sau nhưng trước mắt là xả hơi một chút vì dài quá dài T__T lỗi chính tả hoặc câu từ lủng củng thì cho mình xin lỗi nhé, sau này mình sẽ beta lại.

{Originally written for Fantasy EXO Fest 2017 prompt #005}

“Tobby! Tobby, mày đâu rồi?”

Baekhyun quay đầu về hướng tiếng gọi đầy lo lắng vừa phát ra. Nó đâu rồi? Sao nó lại chạy đi bỏ người chủ nhân một mình? Nó phải biết rằng chủ của nó là một người già chứ!

Trong cơn giận dữ, cậu vút đôi cánh bay lên cao hơn với hy vọng tìm ra con chó nhanh chóng. Tội cho ông già, lão đã quá tuổi và đầu gối thì quá đau nhức vì phải đi lại nhiều. Baekhyun mau tìm được nó thì ông mới có thể sớm về nhà nghỉ ngơi.

Cậu bay thẳng về hướng bụi rậm nơi phát ra vài tiếng động nhỏ và tiếng sủa vụn vặt. Baekhyun vui vẻ cười và hạ xuống gần hơn.

Nó đây rồi! Tobby!

“Sao lại chạy ra đây chơi, hở? Có biết chủ mày đang lo lắng không!” Baekhyun phồng má và bay đến trước mặt chú chó. Nó quan sát cậu với vẻ thích thú, nhìn chằm chằm như thể cậu là một con ruồi hoặc bướm. Baekhyun lợi dụng hình thể bé nhỏ của mình ngồi lên đầu mũi nó.

“Hãy là một chú chó ngoan, quay về với chủ của mày đi nghe chưa, Tobby?” cậu vỗ vỗ lên đầu nó với bàn tay bé tí của mình.

Tobby sủa rồi lè lưỡi liếm cậu. Baekhyun thét lên, bay khỏi mõm nó. Cậu đưa tay lau đi vết nước dãi dính lên chân do khi nãy không tránh kịp thời.

“Eo ôi, Tobby! Chó hư– Wah đừng đuổi theo tao chứ!” cậu bay vòng quanh vì con chó bắt đầu phấn khích theo đuôi cậu.

Cậu bay đi, la oai oái khi nó tiếp tục bám theo, lưỡi nó thè hẳn ra ngoài vì quá hưng phấn. Nhắm chặt mắt, cậu bay thẳng về nơi ông già lo lắng ban nãy đang đứng. Rồi cậu bay nhanh lên trên, trốn sau vai của ông.

Khi nhìn thấy chủ, chú chó vui mừng sủa loạn lên, hoàn toàn quên mất vật thể mà nó vừa đuổi theo. Ông bắt đầu cằn nhằn vì nó đột nhiên bỏ đi chơi. Baekhyun lén nhìn từ vai ông, nhìn thấy nó được chủ xoa đầu.

Cậu cười thỏa mãn rồi bay đi bỏ lại một chủ một chó, cảm thấy thật thành công khi giúp con chó về với chủ của nó.

Vẫy vẫy đôi cánh xinh xắn, cậu chọn một cành cây rồi nghỉ ngơi. Trở thành một chàng tiên là việc gì đó được định đoạt sẵn khi sinh ra, đó là định mệnh. Baekhyun không có khả năng tiên đoán tương lai, về chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng thay vì vậy, cậu có thể làm điều gì đó, như là giúp chú chó đi lạc kia. Nếu cậu không ra tay giúp đỡ, nó có thể sẽ mãi không tìm được đường trở về.

Làm tiên rất thú vị bởi mỗi giây phút đều là một điều bất ngờ.

Baekhyun ngân nga một giai điệu nhỏ, đôi cánh nhẹ nhàng vỗ và một chút bụi tiên rơi ra theo chuyển động. Cậu nên làm gì bây giờ? Công viên càng lúc càng vắng; không còn nhiều việc để làm.

Ngay khi chuẩn bị bay khỏi cái cây cậu đang nghỉ ngơi, một người đàn ông bước đến và ngồi xuống ghế. Baekhyun chớp đôi mắt và quyết định quan sát người này.

Cậu nghe một tiếng thở dài mỏng từ anh và nhướn mày. Một cái thở dài là dấu hiệu của việc gì đó không tốt. Anh ta có vẻ đã trải qua một ngày không tốt và với tư cách là một chàng tiên, công việc của cậu là giúp mọi chuyện tốt hơn.

Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, cậu kiền bay đến và hạ xuống nơi anh đang ngồi. Anh ta bên ngoài diện bộ com-lê, trông có vẻ ngay thẳng. Anh ta khá cao và khi Baekhyun đến gần từ đằng sau, cậu nhận ra bờ vai rộng đến cỡ nào.

Một tiếng thở dài khác phát ra và Baekhyun bay đền gần hơn một bên mặt anh, để…

… mất hết sức lực bởi vì Baekhyun không thể nghĩ, nhìn, hay cảm thấy điều gì. Mọi giác quan dường như náo loạn hết lên mà cậu không thể điều khiển chúng. Tim cậu đập liên hồi và mắt mở thật to. Môi cậu khô khốc và đầu thì ong ong. Đầu gối khuỵu xuống không còn lực, cậu có thể đã ngã xuống nếu như đôi cánh không giữ lại.

Đó là gì vậy? Cảm giác này là thế nào? Baekhyun chính là lần đầu trải nghiệm qua.

Cậu cảm thấy hai má mình nóng ran. Miệng há hốc thở dốc khi anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện ra đầy đủ.

Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, sóng mũi cao, bờ môi đầy đặn, và đôi tai nhểnh lên kì lạ. Baekhyun ngắm nhìn từng chi tiết một và ghi nhớ chúng trong đầu.

Người này thật đẹp trai khiến Baekhyun cảm thấy trái tim cậu bị cướp mất ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy một người đẹp nhưng người này thật khác biệt và thu hút một cách đơn giản và khiến người ta ngợp thở.

Cậu đã nghe nhiều điều trong từ điển ‘tình yêu của thế giới tiên’. Một khi tiên yêu, họ sẽ yêu đối phương suốt cuộc đời đến khi chết đi. Họ chỉ yêu một cá thể duy nhất và đó là tình yêu vĩnh cửu mà họ mang theo mãi cho đến cuối đời.

Nếu hai tiên yêu nhau, dĩ nhiên đây sẽ là một câu chuyện kết thúc có hậu. Nhưng nếu là một giống loài khác? Không một ai thể chắc chắn chuyện về sau bởi vì không loài nào khác muốn cùng với tiên, hơn nữa loài người còn không thể nhìn thấy loài tiên với đôi mắt trần tục của họ.

Người kia đứng lên, thở dài thêm một lần nữa rồi chậm rãi bước khỏi công viên. Baekhyun di chuyển theo anh ta, bay gần bên và rồi ngồi lên vai anh.

“Sao anh buồn vậy?” cậu nhận ra mình đang hỏi người đó dù cậu biết anh sẽ không trả lời. Ánh mắt xa xăm và phức tạp nhìn lên bầu trời đang từ từ chuyển thành màu cam, tựa như anh đang chăm chú nhìn gì đó hoặc suy nghĩ về điều gì. Baekhyun muốn xóa tan nỗi buồn của anh đi.

Khi họ đã rời hẳn công viên, anh chậm rãi đi bộ dọc con đường vắng. Vài cửa hàng hai bên từ từ ngưng hoạt động, những người chủ dọn hàng và khóa cửa lại. Anh nhìn những cánh cửa đóng kín và một tiếng thở dài lại thả trên môi. Baekhyun lo lắng cho người cứ mãi u sầu này. Có chuyện gì với anh ấy? Điều gì khiến anh buồn rầu và phiền muộn? Nhưng đằng sau nỗi buồn của anh, dường như có ý nghĩa nào đó mà Baekhyun không thể hiểu ra được.

Cậu càng thích người ấy nhiều hơn, mặc dù chỉ mới nhìn thấy mặt của anh.

Anh bước về phía chiếc xe; Baekhyun kết luận đó là của anh, vì người đó đưa tay vào túi mò tìm chìa khóa. Khi cửa xe được mở, Baekhyun bay ra khỏi vai anh, cánh cậu lấp lánh theo từng chuyển động vỗ nhẹ nhàng. Anh ngồi vào trong xe, cài dây an toàn và tiếng động cơ được khởi động vang lên. Baekhyun mỉm cười và vẫy tay tới chiếc xe đang đi xa.

“Hẹn gặp lại!” Baekhyun nói, cười say đắm như chìm trong bể tình.

***

“Cậu toi rồi.”

Baekhyun thở dài nỗi tương tư và bỏ ngoài tai lời cảnh báo từ người bạn tiên của cậu. Đã trải qua vài ngày từ sau khi cậu trở về từ thế giới loài người và kể mọi chuyện cho bạn cậu. Kyungsoo, một chàng tiên nhỏ người (cậu ta còn thấp hơn cả Baekhyun), búng búng ngón tay trước mặt cậu.

“Có đang nghe không đấy? Tớ bảo là cậu toi rồi.”

“Tớ biết, Kyungsoo à. Cậu không cần phải nhắc đi nhắc lại trước mặt tớ!” Baekhyun trề môi, dậm chân xuống. Cậu có người bạn ‘tốt’ ghê.

Kyungsoo đẩy hông qua một bên, chống tay lên đó. “Cậu cần phải tỉnh mộng, Baekhyun. Dù nghe cái này có vẻ độc ác, nhưng tớ phải nhắc cậu rằng cậu không thể ở bên anh ta được.”

Baekyun nghiêng đầu bĩu môi. “Tớ cũng biết điều đó.”

Kyungsoo tiến đến gần, định khuyên giải cậu, nhưng Baekhyun đột ngột đứng dậy và ánh mắt thêm phần kiên định.

“Nhưng tớ sẽ không từ bỏ! Không có chuyện gì là không thể!”

“Gì cơ?” Kyungsoo hét lên.

“Không có gì là không thể, Kyungsoo à! Với sức mạnh của tình yêu, tớ sẽ biến chuyện này thành câu chuyện có cái kết hậu của riêng tớ!” Baekhyun cười thật tươi.

“Baekhy−”

“Không cần quá lo về tớ!” Baekhyun ngắt lời người bạn của mình, “Tớ sẽ khiến anh ấy yêu tớ rồi sau đó bọn tớ có thể sống cùng nhau đến cuối đời!”

“Cậu đang nói cái−” Kyungsoo bắt lấy cậu, nhưng Baekhyun ngắt lời bạn mình lần nữa.

“Tớ sẽ biến hình thành con người và gây sự chú ý của anh ấy! Anh ấy sẽ nhanh chóng đổ tớ và chúng tớ sẽ hẹn hò nhanh thôi! Tớ chắc về điều này!” cậu vỗ tay tự tán thưởng ý kiến tuyệt vời này.

“Baekhyun, đây là chuyện bất khả thi−”

“Tớ từ chối thừa nhận tớ bó tay! Tớ thậm chí còn chưa thử, Kyungsoo à! Tớ không thể cứ bỏ cuộc! Tớ không thể thua cuộc trước khi bắt đầu được!” Baekhyun phát bực trước sự tiêu cực của người bạn. Cậu ta sao có thể là tiên khi cậu ta là cứ tiêu cực thế này?

“Cậu nghe mấy cái câu này từ người n−”

“Dù sao đi nữa,” Baekhyun lại ngắt lời, “Tớ sẽ về nhà và chuẩn bị mọi thứ! Tớ sẽ biến thành người nhanh thôi!”

“Nhanh như vậy?!”

“Đúng vậy! Thật ra sẽ là ngày mai!” Baekhyun bay khỏi căn chòi của Kyungsoo về hướng nhà mình, đôi cánh nhịp nhàng chuyển động. Kyungsoo lập tức đuổi theo cậu. “Baekhyun, hãy suy nghĩ thật kĩ lại đi. Chuyện này thật nực cười.”

“Tại sao cậu lại phản đối vậy, Kyungsoo?” Baekhyun hỏi, nhìn người bạn của cậu đang bay sát bên. Kyungsoo mở một tiếng thở dài, “Tớ chỉ không muốn cậu bị tổn thương, Baekhyun. Đây không phải là chuyện đơn giản, nếu như cậu quá lún xuống, tớ không thể nào kéo cậu lên được. Tớ không muốn cậu lao vào tuyệt vọng.”

Baekhyun kéo người bạn lại gần. “Cậu đúng là tốt với tớ! Nhưng đừng lo lắng quá! Tớ sẽ không bị tổn thương hay gì đâu! Chỉ là hãy ủng hộ tớ chuyện này, được chứ?”

Kyungsoo nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi bị thuyết phục mà thở dài. “Thôi được rồi.”

Vào ngày hôm sau, Baekhyun ở ngoài khoảng sân trống, cùng với Kyungsoo và người bạn trai tiên của cậu ta, Jongin. Hai người bọn họ nhìn Baekhyun tự hóa phép bản thân.

Cùng với niềm tin, hy vọng và một chút bụi tiên, Baekhyun biến mình thành hình dạng loài người. Kyungsoo nhắm mắt khi một luồng sáng phát ra và khi cậu ta mở mắt, Baekhyun đang đứng ngay chỗ đó, cười một cách đáng yêu (và hơi ngu ngốc), đôi cánh đã biến mất và bụi tiên cũng không còn lấp lánh trên những đầu ngón tay của cậu như mọi khi.

“Cậu giúp đưa mình đến thế giới loài người được không, Kyungsoo?” Baekhyun nở nụ cười và bạn cậu gật đầu đồng ý.

Kyungsoo dùng phép thuật nâng cậu lên và thả xuống khi họ đã đến thế giới loài người. Baekhyun hạ xuống một chỗ vắng vẻ trong công viên. Họ đứng tụm lại ở một góc khuất, Baekhyun mặc một chiếc áo trùm quá cỡ mà loài người hay mặc và một chiếc quần thể thao.
(Hình ảnh – mặc dù không giống lắm nhưng trông cưng quá (*ㅅ*) )

“Cậu vẫn thấp kể cả khi biến thành con người. Chỉ là tổng thể to ra thôi thôi, nhưng vẫn không cao lên được chút nào.” Jongin châm chọc. Baekhyun dỗi và đánh cậu ta. Cậu ôm Kyungsoo đang bay trên lòng bàn tay và hôn lên đỉnh đầu cậu ta.

“Cảm ơn, Kyungsoo! Tớ sẽ gặp cậu sớm thôi, sau khi chuyện của bọn tớ kết thúc!”

Kyungsoo có vẻ do dự nhưng vẫn gật đầu. Baekhyun bước ra khỏi bóng tối, ngó trái phải, quá khích hứng thú khi có thể được thở như loài người thường làm, chạy như loài người thường chạy. Tất cả những gì cậu cần làm bây giờ là tìm anh trai loài người kia.

Nơi nào có anh? Có lẽ, cậu nên chờ trong công viên.

Baekhyun đã phải đợi một lúc lâu. Nhiệt độ càng lúc càng thấp khiến cậu rùng mình bởi cái lạnh bao quanh cơ thể con người. Dù lạnh nhưng cậu rất hạnh phúc bởi vì đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nó. Nhưng còn phải chờ anh đến khi nào?

Có lẽ là định mệnh, bởi vì Baekhyun vừa thấy bóng dáng của anh đi vào công viên và ngồi lên chiếc ghế dài như lần trước. Cùng con tim đang hồi hộp đập mạnh trong ngực, Baekhyun mỉm cười và bước đến chỗ anh. Cũng như cũ, anh thở dài mang theo nỗi buồn và u sầu. Baekhyun mong mình có thể xóa tan nỗi buồn của anh.

“Anh gì ơi!” Cậu đến gần anh với nụ cười trên môi. Anh ta dựa người lên thành ghế, hoàn toàn ngạc nhiên bởi cái tiếp cận đột ngột từ cậu trai lạ.

“Vâng?” anh trả lời, khiến nội tâm Baekhyun gào thét bởi chất giọng trầm ấy ngầu cỡ nào.

“Anh đẹp trai quá đi!” giọng cậu réo rắt.

“Ơ, cảm ơn cậu?” người đó chớp mắt đầy nghi hoặc, mặt gần như nhăn lại khó hiểu.

Baekhyun ngồi lên ghế, dựa sát vào anh. “Và còn ấm nữa! Tôi cảm thấy thật lạnh! Tôi đã đợi anh suốt đấy!”

“Chờ tôi? Tại sao?” người nọ tạo khoảng cách nhưng Baekhyun vẫn nhích lại gần hơn.

“Đương nhiên là để gặp anh rồi! Tôi đã thấy anh vài ngày trước, hay là hôm qua nhỉ? Anh cứ thở dài mãi! Sao anh lại buồn thế? Tôi có thể khiến anh vui hơn chứ?”

Người nọ nhăn mày. Baekhyun nhấc một tay muốn duỗi nó ra, nhưng trước khi tay chạm đến, anh đã bắt lấy cổ tay cậu. Cậu nhăn mày khi thấy anh nhăn mày.

“Cậu là ai và cậu nghĩ cậu đang làm gì thế?” người kia híp mắt truy vấn.

“Tôi là Baekhyun! Anh tên là gì?”

“Sao cậu lại muốn biết? Và tại sao cậu lại dễ dàng đưa tên của cậu cho một người mình mới gặp thế?”

“Tôi vừa nói là tôi đã gặp anh ngày hôm qua! Tôi thấy anh ngồi ở đây, thở dài và trông khá buồn. Đó là lý do vì sao tôi muốn khiến anh vui hơn và giúp anh tươi cười trở lại!” Baekhyun bực dọc khai ra.

Người nọ nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc rồi thả tay cậu ra. Tay họ chạm nhau và anh ta nhìn cậu chằm chằm. “Tay cậu đông cứng rồi.”

Baekhyun nhìn xuống tay mình. “Thật sao?”

“Nhìn móng tay của cậu kìa! Nó tím hết cả lên rồi! Cậu đã ngồi đây bao lâu?” Anh đứng lên, hỏi.

Baekhyun làm theo và cười. “Tôi không biết nữa, nhưng chắc cũng được một lúc rồi nhỉ? Khi tôi đến đây, trời vẫn còn chút nắng?”

Người kia có vẻ hơi lúng túng, không biết nên làm sao. “Giờ cũng sắp tối rồi. Cậu đã chờ hàng giờ. Về nhà đi, nhóc à.”

“Tôi không phải là nhóc, thưa anh!” Baekhyun cau có. Cậu có thể lớn hơn anh mà anh không biết ấy chứ!

“Thế cậu bao nhiêu tuổi?” anh hỏi, quét mắt từ trên xuống dưới để nhận ra rằng Baekhyun thấp thế nào. Cậu chỉ cao đến vai anh.

Baekhyun ngập ngừng. Uh, cậu nên nói gì? “Thế anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi 30, cậu?”

“Uh, tôi-tôi hai mươi… lăm?”

“Cậu chắc chứ? Cậu trông không cao lắm.” anh ngờ vực quan sát cậu. Baekhyun dỗi, cảm thấy bị xúc phạm.

“Chân ngắn thì sao nào! Nhỏ bé thì sao nào! Đều là đáng yêu hết!” cậu giãy nảy.

Người kia trông có vẻ ngạc nhiên khi cậu phản ứng như vậy, một nụ cười phớt trên môi anh. “Được rồi, tôi biết rồi. Giờ thì trở về nhà đi. Đã trễ rồi.”

“Nhà?” Baekhyun nghiêng đầu.

“Đúng vậy, về nhà. Sưởi ấm người cậu.”

“Tôi… tôi không có nhà.” Baekhyun lắp bắp, cúi đầu xuống, chợt nhớ ra bản thân chưa chuẩn bị gì về mặt đó. Cậu nên nhìn trước vấn đề mới phải.

Người kia im lặng như có nỗi buồn chợt dâng lên dành cho cậu trai vô gia cư. Trái tim anh quặn lại khi nghĩ đến việc phải để một cậu trai nhỏ bé và lạnh cóng lang thang quanh công viên vắng trong khi không có gì giúp cậu giữ ấm.

“Vậy cậu hãy đi với tôi.” Những câu chữ anh thốt ra khiến cậu mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn anh.

“Thật sao, anh nói thật chứ?” Baekhyun thì thào, không thể tin nổi vào tai của mình và cái vận may này.

“Đúng vậy. Ngoài này sẽ lạnh hơn vào giữa đêm và có lẽ sẽ nổi cơn bão. Đi cùng tôi nhé.”

Miệng Baekhyun ngoác ra cười mặc dù hai bên má đã lạnh cóng. “Cảm ơn anh! Anh thật là tốt bụng! Hồng ân sẽ đến cùng anh!”

“Ơ, cảm ơn cậu?” anh mơ hồ gật đầu với cách nói chuyện kì lạ của cậu. Baekhyun không để ý đến cái nhìn của anh mà nội tâm đang bắn pháo ầm ầm vì anh tử tế thế nào và cậu may mắn ra sao khi tìm được cách mới để gần anh hơn.

“Tên cậu là gì ấy nhỉ?”

“Là Baekhyun đó!” Cậu phấn khích hô, giơ hẳn tay lên. Anh gật đầu, “Tôi là Chanyeol. Đi theo tôi lấy xe.”

Mắt Baekhyun sáng lên trong hạnh phúc. Cậu đã biết tên anh ấy!

“Chanyeol… được rồi, Chanyeol!”

Người đó, bây giờ là Chanyeol, dẫn cậu đến xe và còn giúp cậu mở cửa xe. Baekhyun chui vào bên trong và ngạc nhiên nhìn quanh, miệng mở to.

Chanyeol ngồi vào ghế lái, nhìn cậu trai đang dòm ngó khắp xe anh như thể đây là một loại ma thuật. Khi anh khởi động xe, Baekhun giật mình và bám chắc vào chỗ ngồi.

“Nó… đang rung lên!”

“Đúng rồi. Bởi vì nó là ô tô.” Chanyeol trả lời, điều khiển chiếc xe rời khỏi công viên. Suốt quãng đường, mắt tuy nhìn đường đi, nhưng cậu bé Baekhyun luôn tò mò khiến anh mất tập trung.

“Sao cậu lại có vẻ như là mới ngồi xe lần đầu vậy?” Anh hỏi, bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất (anh nhớ rằng tay cậu lạnh mức nào).

Baekhyun gật gật đầu. “Đây là lần đầu tiên của tôi! Tôi chưa đừng nghĩ là ngồi vào sẽ có cảm giác như thế này!”

Chanyeol gần như bật cười. “Thật sao? Thế còn bus hay taxi?”

Khi Baekhyun lắc đầu, mắt anh gần như trợn ra vì ngạc nhiên. “Chưa từng đi bus hay taxi? Sao có thể?”

“Tôi chỉ… không có tiền để đi?” Baekhyun trả lời, ghi nhớ trong đầu sẽ biến ra một ít tiền khi cậu trở lại hình dạng tiên sau này.

Chanyeol nhăn mày. “Tôi xin lỗi.”

Câu nói này khiến Baekhyun dời sự chú ý về anh. “Sao anh lại xin lỗi tôi?”

“Tôi chỉ là không nên hỏi điều đó. Đây còn không phải là chuyện của tôi.”

“Nhưng rõ ràng không phải là lỗi của anh mà?” Baekhyun nghiêng đầu hỏi ngược lại.

Chanyeol gật đầu, “Nhưng vẫn là…”

“Đó là lỗi của tôi khi tôi không có một đồng nào trong người.” Baekhyun thì thào.

Anh nghiêm túc gật đầu. “Cuộc sống vốn dĩ không thể kiểm soát được.” Baekhyun bối rối ậm ừ.

 

 

Chiếc xe chạy qua hai khu nhà. Mặt trời đang dần buông và Baekhyun nhận thấy ngôi nhà đẹp thế nào trong bóng tối. Cậu có thể sẽ chiêm ngưỡng nó tốt hơn vào sáng ngày mai.

“Xuống xe đi. Tôi có thể cho cậu mượn ít quần áo.”

Baekhyun chồm qua phía cửa xe mình khi cậu thấy Chanyeol bước xuống. Cậu chạm vào nó, lúng túng không biết nên kéo hay đẩy hay là nhấn. Một phút trôi qua, Chanyeol đến mở cửa giúp cậu.

“Cậu ổn chứ? Có vấn đề gì sao?”

“Tôi không biết cách… mở cửa.” Baekhyun nói với nụ cười ngây ngô. Chanyeol thương cảm nhìn rồi dẫn cậu vào trong.

Đèn trong nhà đang sáng, Baekhyun để ý những chiếc giày được xếp ngăn nắp khiến cậu băn khoăn chúng là của ai. Chúng thật nhỏ-

“Ba ơi! Ba ơi!” hai giọng hét lớn chào đón họ và Baekhyun sững lại.

Ba ơi?

Cậu nhìn hướng Chanyeol đang cúi xuống để kiên nhẫn chờ hai cậu bé nhào vào lòng anh. Và đó là lúc cậu nhận ra sự hiện diện của chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Cậu đúng là toi thật rồi.

“Woah! Tiên kìa!” một trong những cậu bé nói trong khi chỉ ngón tay múp míp hướng Baekhyun. Ôi không, Baekhyun tái nhợt khi nhớ ra trẻ con có thể thấy cậu. Con nít và trẻ sơ sinh thuần khiết và không bị nhiễm tạp niệm, vì thế chúng có thể nhìn thấy tiên.

“Tiên?” Chanyeol bối rối hỏi, nhìn theo hướng ngón tay chỉ đến Baekhyun đang chôn chân một bên.

“Dạ đúng rồi, ba ơi! Tiên! Tiên xinh đẹp!”

Chanyeol nhăn mày và nhìn con mình hài hước. “Hun, con xem nhiều phim hoạt hình rồi.”

“Không, ba ơi, tiên thật đó! Anh, nói ba đi!”

Bé con còn lại lặng lẽ gật đầu. “Hun không có nói dối đâu ba.”

“Ôi này, không phải con cũng thế chứ, Dae.” Chanyeol than vãn khi bế hai đứa bé vào lòng và đi vào nhà khi chúng vẫn còn cùng lúc léo nhéo bên tai anh.

Anh bỗng dừng bước, nhìn về phía sau. “Vào trong với chúng tôi nào. Bên ngoài lạnh lắm.”

Baekhyun lạch bạch đi vào, cởi giày và theo sát anh.

Chanyeol đã có gia đình. Và cũng có con nữa. Baekhyun cảm thấy tim mình chùng xuống trong nỗi thất vọng và hỗn loạn. Tại sao cậu không thấy chiếc nhẫn cưới ngay lúc đầu? Nó chắc sẽ giúp cậu thoát khỏi mớ rắc rối này.

“Dae, xem TV cùng Hun đi con.” Chanyeol nói, vò tóc bé con sau khi thả chúng xuống.

Bé con gật đầu, nắm lấy tay em mình rồi chạy đến chỗ TV đang bật nhưng lại tắt âm.

Chanyeol nhìn về phía Baekhyun đang câm lặng.

“Đi theo tôi. Tôi có thể cho cậu mượn ít đồ, cậu có thể tắm nước ấm. Cậu lạnh cóng rồi và tôi không muốn ai ở trong nhà tôi mà bị lạnh cả.”

Cậu nở một nụ cười và theo ngay sau anh. Chanyeol dẫn cậu lên lầu và Baekhyun thích thú nhìn quanh. Có rất nhiều khung ảnh treo khắp tường và Baekhyun có thể thấy Chanyeol cười cùng hai đứa bé trong hầu hết chúng.

Một điều chợt nảy ra trong đầu. Vợ của anh đâu?

Chanyeol mở cửa một phòng ngủ, nó khá tối. Anh bật công tắc đèn lên và Baekhyun thả ra một tiếng ‘woah’ đầy ngạc nhiên khi ánh sáng tràn ngập khắp phòng.

Đây có lẽ là phòng ngủ của Chanyeol bởi vì nó được trang trí với những màu sắc trầm tính chủ đạo là đen, trắng, xám nhạt, điểm thêm một ít màu xanh ở đây và đó. Anh bước đến tủ đồ khi Baekhyun nhìn quanh phòng.

Không có dấu hiệu gì là có đồ vật của phụ nữ trong phòng và nó khiến sự tò mò của Baekhyun vượt lên một tầm cao mới.

Chanyeol đến cạnh cậu và đưa cho cậu một cái áo thun trơn cùng quần ngủ.

“Theo tôi. Cậu có thể tắm ở đó.”

Anh dẫn cậu đến một phòng ngủ khác và Baekhyun nhận ra căn phòng này trống trải mức nào. Nó hoàn toàn cảm giác khác so với phòng của Chanyeol khiến nội tâm Baekhyun bĩu môi một trận.

“Cậu có thể ở phòng dành cho khách này. Đi tắm làm ấm người lên. Sau đó xuống dưới nhà. Rồi cậu muốn làm gì cũng được.”

Baekhyun do dự gật đầu, Chanyeol bỏ lại cậu một mình trong phòng. Chàng tiên nhìn xung quanh rồi tầm nhìn rơi xuống đống đồ trong tay. Cậu nâng chúng lên mũi và hít một hơi thật sâu mùi hương của chúng.

Wah, thơm thật. Chúng có mùi ấm áp, bạc hà và một ít hương hoa. Baekhyun thở dài, cậu nhớ đến lời dặn vừa rồi. Đi tắm, phải không?

“Tắm nào, ừ.” Baekhyun bước nhẹ nhàng đến cánh cửa khác và đúng như cậu dự đoán, nơi đó là phòng tắm. Cậu bước vào, chân dừng trước một bốt tắm nhỏ*. Cái này lại phải làm sao nữa đây? Làm sao để nước chảy ra? Nước sẽ chảy ra ở đâu? Cậu có nên sử dụng phép thuật ở đây?

Baekhyun nuốt nước bọt và ấn bất kì nút nào cậu thấy. Cậu thử nút màu xanh trước và cậu nghe một tiếng nước chảy ở đâu đó trước khi bị dội một dòng nước lạnh. Một tiếng thét thoát ra khỏi môi và Baekhyun nhảy ra khỏi dòng nước. Cậu mờ mịt ấn vào nút màu đỏ và tiếng hét vang ra còn to hơn, vọng khắp phòng tắm khi dòng nước nóng rát chạm vào da cậu.

“Baekhyun, chuyện gì vậy?” Chanyeol gõ cửa và rồi nhận ra rằng nó không khóa. Anh vào trong, thấy cậu trai đáng thương nhảy khắp nơi để tránh nước.

“Cậu đang làm gì vậy?” Chanyeol hỏi khi anh bước đến gần hơn và khóa nước lại. Khi anh nhìn đến Baekhyun, cậu trai đang ướt đẫm và run rẩy.

“Tôi… tôi không biết sử dụng… nó.” Baekhyun lí nhí trong miệng, nhìn Chanyeol hối lỗi.

Anh nhìn chằm chằm rồi thở nhẹ ra. “Cậu nên nói cho tôi trước. Cậu có bị bỏng không?” Anh nói, chú ý đến phần da đang đỏ ửng lên.

Baekhyun gật rồi lắc đầu; cảm xúc lẫn lộn bởi cậu còn không biết bỏng là gì. Chanyeol buồn cười và bị đánh bại trước sự ngố tàu, sau đó hướng dẫn cậu cách để sử dụng vòi tắm.

Khi Baekhyun đã tắm xong, cậu ngồi trong phòng khách cùng hai đứa bé và Chanyeol bên cạnh.

“Ba ơi, chú tiên này là ai vậy?”

“Mấy đứa, đây là Baekhyun và chú ấy sẽ tạm thời ở với chúng ta vì chú ấy đang trải qua thời kì khó khăn. Mấy đứa sẽ không gây thêm rắc rối nào, được chứ?”

Cả hai đứa đều gật đầu rồi ra khỏi chỗ ba chúng đến nơi Baekhyun đang đông cứng lại.

“Chào chú!” bé con nói, vỗ nhẹ vào má cậu bằng lòng bàn tay nhỏ tí. Bé con còn lại ngồi sát vào cậu.

“Chào mấy đứa.” Baekhyun cười với hai đứa bởi vì chúng rất đáng yêu mặc dù chúng biết bí mật của cậu.

“Cháu là Hun!” đứa trẻ luôn phấn khích nói, cười với cậu. Baekhyun lại nghe tiếng ba tụi nhỏ nói, “Tên của nó là Sehun. Nó sẽ để cậu gọi là Hun nếu nó thích cậu. Xem ra nó đã thích cậu lắm rồi.”

“Chào chú tiên. Tên cháu là Jongdae.” Đứa trẻ khác thủ thỉ và nở một nụ cười mềm mại.

“Chúng nó là song sinh. Jongdae là đứa lớn hơn.” Chanyeol thêm vào lần nữa.

Baekhyun ngăn bản thân hỏi về mẹ của chúng. Cậu rất tò mò không biết người mẹ đâu.

Một bàn tay vỗ vào bên má của cậu và Baekhyun nhìn xuống, nhận ra Sehun đang ngồi trên đùi cậu (từ khi nào thằng bé trèo lên và ngồi thoải mái ở đó vậy?). Thằng bé nhoẻn miệng cười thật lớn và vui vẻ đến nỗi nếu Baekhyun còn cánh thì chúng đã vẫy vẫy rồi.

“B-Behyun?” Sehun ngờ vực thì thào, nghiêng đầu sang một bên.

Jongdae trèo lên một bên đùi khác. “Tên của chú ấy là Baekhyun, Hun. Thử lại đi.”

Sehun nhăn mày, nhìn rất nghiêm trọng đến nỗi Baekhyun không thể ngăn mình đưa tay vuốt vuốt duỗi nó ra.

“Baekun?”

“Baekhyun.” Jongdae lặp lại, cười với em mình. Sehun nhăn mũi vểnh lên.

“Baekkie!” nhóc hét lên đột ngột biệt danh và Baekhyun bật cười. Trẻ con luôn luôn đáng yêu nhất.

“Được rồi, cháu có thể gọi chú là Baekkie!”

Sehun cười khúc khích, răng sữa trắng lộ ra. Cậu nhóc vòng hai cánh tay nhỏ nhắn quanh chàng tiên. “Baekkie, Baekkie!”

Jongdae ôm tay cậu. “Cháu cũng có thể gọi chú là Baekkie chứ?”

“Đương nhiên là được!” Baekhyun cười lớn và cậu bị nghẹt thở trong những cái ôm chặt từ hai đứa bé.

“Khó tin ghê.” Chanyeol thì thào bên cạnh và Baekhyun chợt nhớ ra rằng người cậu thích vẫn còn ở đây.

Chanyeol nhìn cậu như thể cậu là một tiên (mặc dù đúng là như vậy) và như thể cậu phát ra một luồng ánh sáng.

“Có chuyện gì sao?” Baekhyun nghiêng đầu hỏi. Sehun vẫn đang rúc vào trong ngực cậu và Jongdae bám lấy tay cậu.

“Mấy đứa nhóc chưa bao giờ thích ai nhanh đến thế. Ý của tôi là, cậu là người đầu tiên chúng nó tin tưởng mà bám lấy rồi còn đặt biệt danh. Cậu làm cách nào thế?” Chanyeol trông ngạc nhiên và Baekhyun thầm cảm ơn vì mình đã là một tiên. Bọn trẻ luôn thích mấy thứ phép màu.

“Tôi đoán tôi đặc biệt và màu nhiệm chăng!” Baekhyun cười to.

Sehun rúc mặt vào trong áo của cậu.

 

 

Baekhyun giành cả tối chơi cùng cặp song sinh. Chúng không rời cậu mặc dù ba chúng đã ra lệnh để cậu yên. Bọn họ kết thúc bằng cách cùng xem phim, cả hai đứa trẻ đều ngồi an vị trong lòng cậu.

Khoảng 9 giờ khi cả hai cái đầu đều gục sang một bên chìm vào giấc ngủ khi đang xem phim. Chanyeol bước đến và ôm Jongdae vào lòng.

“Cậu giúp tôi mang Hun vào trong phòng ngủ của chúng được chứ?”

Baekhyun gật đầu và ôm chặt Sehun vào trong lòng. Đứa nhỏ hơn ngáy nho nhỏ, bàn tay nhỏ nắm lấy áo cậu không rời như dựa cả cuộc đời vào cậu. Phòng của hai đứa đứa gần của Chanyeol và bày biện đầy các figure(*) anh hùng và dán đầy áp phích hoạt hình.

“Cảm ơn vì đã chơi cùng chúng. Còn nữa, đôi khi chúng làm khó cậu, có gì thì thứ lỗi cho tôi nhé.” Chanyeol nói khi bọn họ đã ra khỏi phòng. Baekhyun cười.

“Không có gì đâu! Tôi yêu trẻ con lắm!”

Chanyeol nở nụ cười nhỏ. “Cảm ơn cậu, Baekhyun. Tôi nghĩ bây giờ cậu cần nghỉ ngơi rồi. Ngủ ngon nhé.”

Baekhyun vẫy tay kịch liệt cho đến khi cửa phòng dành cho khách đóng hẳn. Trong phòng là một mảng yên lặng và Baekhyun hơi nhớ những tiếng ồn từ bọn nhóc. Cậu trèo lên giường, nhận ra rằng nó mềm cỡ nào và rồi chìm dần vào giấc ngủ nhanh hơn cậu tưởng tượng, cậu mơ thấy một giấc mơ đầy sắc màu nơi mà tiếng cười ở khắp mọi nơi.

Khi ánh nắng ban mai xuyên qua khẽ hở của bức rèm che, Baekhyun bị đánh thức bởi tiếng ồn và tiếng bước chân phấn khích đang đến gần. Baekhyun mất vài phút để nhớ ra cậu đang ở đâu và đột nhiên bị kéo xuống bởi hai nhóc quỷ nhỏ.

“Chú tiên Baekkie! Dậy nào, dậy nào!” Sehun hét lớn và Baekhyun mở ra một tiếng cười đến hết hơi khi nhìn thấy khuôn mặt háo hức của cậu bé.

“Chú đã dậy rồi!” cậu vui vẻ đáp lại, ngồi lên khi giữ hai tay ôm lấy hai đứa nhóc. Jongdae dụi vào lồng ngực cậu trong khi Sehun áp hai tay bé nhỏ của nó lên mặt cậu. Baekhyun bật cười khi thấy đứa nhỏ hơn dựa vào để mũi hai người chạm vào nhau.

“Hôm nay chúng ta có thể chơi chứ ạ?” Sehun hỏi, nhún nhún trên dùi cậu. Jongdae gật gù đồng tình bên cạnh.

Baekhyun nhìn hai đứa nhỏ đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Chúng nó nhìn rất háo hức và hy vọng, khiến Baekhyun cho chúng một cái gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, Baekhyun bị lôi xuống giường và trên mặt rơi một trận mưa hôn từ bọn nhóc.

“Xuống dưới nhà nào chú ! Ba ba nấu ăn! Ngon lắm!” Sehun kéo cánh tay cậu, ép cậu ra khỏi lãnh địa mềm mại của chiếc giường thoải mái, nhưng bởi vì người vừa được nhắc đến, Baekhyun tự động bật ra khỏi giường.

Cả hai đứa nhóc đều muốn được ôm nên Baekhyun cúi xuống để chúng leo lên tay. Chúng vòng chặt tay qua cổ cậu, Baekhyun đi xuống cầu thang, đến nơi mà ngón tay nhỏ nhắn của Jongdae chỉ. Một mùi thơm của thức ăn con người bay vào mũi Baekhyun và thầm Chanyeol đang làm món gì. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu thấy những thứ này ở cự li gần.

“Ba ba!” Sehun la lên khi họ đến thềm cửa phòng ăn. Chanyeol quay lại nhìn, mỉm cười một cách đẹp trai khiến Baekhyun nghĩ cậu càng yêu anh nhiều hơn nữa. Đây hẳn là một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch, cậu nghĩ.

“Hey, cậu dậy rồi.” Chanyeol nhìn cậu và nhẹ nhàng cười. Anh ra hiệu cho bọn trẻ xuống khỏi Baekhyun nhưng không đứa nào chịu nghe lời và chúng làm tổ thoải mái trên người cậu.

Baekhyun bật cười, “Tôi sẽ chăm sóc cho chúng! Không có vấn đề gì đâu!”

“Tôi xin lỗi vì chúng gây ra nhiều rắc rối cho cậu.” Chanyeol thở dài và Baekhyun lắc đầu. “Không đâu, cả Sehun và Jongdae rất ngoan, đúng không?” Cậu nhìn xuống và gặp hai cặp mắt ngây thơ nhìn cậu. Hai đứa gật đầu thích thú rồi rúc sâu hơn vào cổ cậu.

“Mấy đứa à,” anh vô vọng gọi, sau đó lắc đầu vì buồn cười. “Tôi không biết sao cậu có thể làm được như vậy nhưng bây giờ chúng nó hình như quý cậu nhiều lắm.” Anh mỉm cười.

Chàng tiên cười khúc khích. Cậu đã gây được sự chú ý từ bọn trẻ! Cậu có thể sớm khiến Chanyeol chú ý cậu chứ?

“Dae, Hun, tới ăn sáng nào.” Người cha gọi, đặt hai cái đĩa xuống bàn. Hai đứa nhóc thậm chí còn không thèm rời khỏi vòng tay của Baekhyun và chuyện này khiến cậu bối rối vì sao bản thân lại thu hút chúng đến như thế.

“Thôi nào, mấy đứa, nếu không thì sẽ trễ nhà trẻ mất.” Chanyeol thở dài, nhìn trộm đồng hồ đang treo trên tường.

Jongdae rên rỉ và Sehun càu nhàu. “Con không đi nhà trẻ đâu!” cặp song sinh đồng thanh hét lên.

“Cái gì?” Chanyeol vội chạy đến chỗ chúng và khụy gối xuống đến ngang tầm mắt bọn trẻ, mặt anh cũng tự nhiên mà gần mặt Baekhyun hơn.

“Không nhà trẻ! Ở nhà cơ!” Sehun nghiêm túc nói, nhấc mặt lên để thể hiện quan điểm. Chanyeol thở dài. “Ba cần phải đi làm, Hun à. Chúng ta không thể ở nhà được. Ai sẽ trông bọn con khi ba không ở nhà chứ?”

“Chú Baekkie.” Jongdae nhỏ nhẹ trả lời, nhìn chằm chằm vào mắt ba nó.

“Sao cơ? Không, không, chú ấy không thể trông các con−−”

“Tôi có thể làm việc đó!” Baekhyun nhanh nhẹn, cười sáng lạn. Chanyeol mở miệng để phản đối nhưng mấy đứa nhỏ lại nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, làm khó anh.

“Cậu không phải đi làm sao? Cậu không có công việc à?”

Baekhyun lẽn bẽn cười. “Tôi không có việc.” cậu nhỏ tiếng thừa nhận, một lần nữa ghi nhớ trong đầu bản thân dựng lên cuộc đời này kì cục thế nào. Cậu không có tiền, nhà cửa, hay công việc nào. Cậu hoàn toàn khác lạ so với loài người.

Chanyeol xoa mặt. “Chết thật, tôi xin lỗi về điều đó. Tôi quên mất rằng cậu… ừm, cậu vô gia cư.” Giọng anh càng lúc càng nhỏ và Baekhyun nghiêng đầu. “Sao anh lại xin lỗi nữa rồi? Đó không phải là lỗi của anh mà?”

“Nhưng mà, nó vẫn… thôi không có gì đâu.”

“Thật ra, Chanyeol?” Baekhyun chợt bật ra một ý tưởng. Người kia gật đầu, ra dấu cho cậu tiếp tục. “Tôi có thể làm việc cho anh chứ?”

“Gì cơ?” Chanyeol nhíu mày.

“Tôi có thể chăm sóc chúng. Được không?” Baekhyun cười với người cao lớn. Chanyeol nuốt nước bọt, suy nghĩ về ý tưởng đột xuất này.

“Cậu thật sự có thể chứ? Bọn nhỏ chưa đến trường nên tôi gởi chúng vào nhà trẻ vào ban ngày do tôi rất bận với công việc. Và hôm nay là ngày mà tôi thật sự không thể ở nhà. Cậu có thể trông chúng chứ, Baekhyun? Tôi có thể tin cậu chứ?”

“Được chứ! Tôi có phải là kẻ xấu đâu! Tôi chỉ…” chỉ muốn được gần anh hơn, cậu muốn nói như vậy nhưng lại kết thúc bằng “muốn tìm một chỗ cho mình trên thế giới này.” Nó không hẳn là sai ý nghĩa.

Chanyeol nhìn cậu dò xét thận trọng trước khi anh gật đầu. “Thôi được rồi, tôi sẽ giao bọn trẻ cho cậu. Nhưng Baekhyun này, khi nào cậu có vấn đề gì, hãy gọi tôi lập tức. Tôi đã để số của tôi trên cửa tủ lạnh.”

Baekhyun cười vui vẻ. “Chắc chắn rồi!”

Với Sehun và Jongdae mỗi đứa đứng hai bên, ba bọn họ vẫy chào tạm biệt Chanyeol khi anh lái xe ra khỏi nhà. Khi chiếc xe đi khỏi, cả hai đứa nhóc bắt lấy tay cậu rồi kéo vào trong nhà.

“Chơi nào! Chơi nào!” Sehun nhảy lên xuống trên đôi chân nhỏ nhắn, cười lên đáng yêu. Baekhyun cười lại và nhận ra rằng mình rất thích như thể rằng mình cũng là một đứa trẻ.

“Mấy đứa muốn chơi gì nào?”

“Trò chơi điện tử!” Jongdae bật nói, chạy đến trước TV. Nhóc ấn một số nút và màn hình bật sáng. Baekhyun nhớ lại sự cố nhỏ trong phòng tắm đêm qua và không khỏi ngạc nhiên khi những đứa trẻ con còn rành đồ công nghệ hơn cậu, người đáng lẽ ra là đã trưởng thành.

“Chúng ta chơi nó thế nào?” cậu hỏi khi Jongdae nhét một cái điều khiển vào trong tay cậu. Sehun leo vào trong đùi cậu và ngồi thoải mái ở đó khi anh nó giữ cái điều khiển khác ngồi bên cạnh.

“Chú chưa từng chơi cái này trên trời phải không, chú tiên Baekkie?” Sehun nhìn cậu (Baekhyun ngăn bản thân ré lên vì đứa trẻ này dể thương cỡ nào). Cậu lắc đầu, không, bởi vì không có thứ gì như thế này ở chỗ của cậu.

“Cháu sẽ chỉ cho chú!” Sehun réo và nhanh chóng, cả hai đứa một loại game đua xe và Baekhyun khó tin quan sát bởi cách chúng điêu luyện điều khiển. Cậu một lần nữa ngạc nhiên bởi nền công nghệ của loài người.

Khoảng hai giờ đồng hồ trôi qua và khi Jongdae nắm lấy tay áo của cậu. “Cháu đói.” Nó thì thầm. Baekhyun nhìn đồng hồ và nhận ra đã mười một giờ trưa.

“Các cháu muốn ăn à?”

Jongdae gật đầu, Sehun cũng làm tương tự. Baekhyun đứng lên và bước đến phòng bếp, cảm thấy không chắc mình nên làm gì. Bọn trẻ theo sát cậu và chúng ngồi lên bàn bếp.

“Chú… chú không biết sử dụng bếp.” cậu thừa nhận, ném ánh nhìn bọn trẻ.

Sehun bật cười. “Chú không ăn đồ ăn ở chỗ chú đúng không, chú tiên Baekkie?”

“Đúng vậy, bọn chú không− uh, ý của chú là chú chỉ là−” ĐM cậu vừa mới thừa nhận cậu là tiên nhưng một lần nữa, trẻ con có thể nhìn thấy đôi cánh trong suốt đằng sau nên tại sao cậu lại nói dối?

“Không sao đâu, bọn cháu sẽ ăn đồ vặt!” Jongdae chạy về phía cậu rồi chỉ lên tủ trên đầu cậu. Baekhyun với tay lên, tìm thấy vài túi khoai tây chiên của loài người và đưa cho một trong hai đứa. Sehun với lấy túi khoai tây mặn, ăn một cách bừa bộn. Jongdae lau miệng em mình bằng bàn tay nhỏ nhắn, tỏ ra bộ dạng anh lớn của mình.

“Chú Baekkie, ah.” Sehun đưa một miếng khoai tây chiên cho cậu, giữ chúng bằng những ngón tay đáng yêu.

Cậu há miệng nhận lấy rồi ăn, Sehun cười lên. Họ giành thời gian đút nhau, sau đó cặp sinh đôi kéo cậu trở về phòng khách rồi nằm phơi ra thảm.

“Chú Baekkie, làm phép đi! Phép thuật!” Jongdae cười, bò vào lòng cậu.

Baekhyun khó khăn nói, “Nhưng chú không thể làm phép thuật ở hình dạng con người.” Cậu thì thầm, sợ rằng có ai đó sẽ nghe thấy tiếng cậu mặc dù ở đó không có ai ngoài ba người bọn họ.

Nhận ra nét thất vọng trên mặt bọn trẻ, Baekhyun nuốt nước bọt. “Nhưng chú có thể cho các cháu thấy bụi tiên!”

Sehun háo hức và Jongdae thì vỗ tay. Baekhyun giơ bàn tay lên và bọn nhóc nhìn chằm chằm vào đó. Cậu đang ở hình dạng con người ngay lúc này nên cậu không thể làm phép, nhưng cậu có thể ép một ít bột tiên ra khỏi tay.

Ngón tay cậu lướt qua và một ít bụi tiên sáng lên đẹp đẽ. Jongdae và Sehun ngạc nhiên há hốc miệng.

“Lần nữa! Lần nữa!” Cả hai đứa đồng thanh. Baekhyun bật cười và xoay cổ tay, làm một ít hành động và rồi bụi tiên bay vòng quanh họ.

Sehun nhón chân cố bắt lấy vài hạt bụi. Jongdae ngắm những chúng biến mất trong khoảng không với niềm thích thú hiện rõ trên mặt nhóc. Nhanh sau đó, bọn nhóc kéo cậu xuống thảm và ôm cậu chặt.

“Chú Baekkie là tuyệt nhất!”

“Chú Baekkie thật ngầu!”

Những lời này khiến cậu cười hạnh phúc. Những lời đơn giản từ miệng những đứa trẻ đơn thuần khiến cậu hạnh phúc. Cậu vòng tay quanh bọn nhóc vẫn còn đang cười khúc khích.

“Các cháu thích chứ?” cậu hỏi. Bọn nhóc gật đầu thích thú.

“Phép thuật thật ngầu! Chú Baekkie thật ngầu! Và đẹp nữa!” Sehun ríu rít, nụ cười nở rộng đến mức cả hàm răng sữa phô ra. Jongdae gật đầu đồng ý, mái tóc mềm đong đưa trên đỉnh đầu.

Khi lắng nghe bọn nhóc bô bô cậu ngầu cỡ nào đẹp mức nào, Baekhyun để ý rằng mắt Sehun dần dần sụp xuống. Cậu nhóc chầm chậm dần thiếp đi, vẫn còn dựa trên người cậu. Jongdae cũng không khác lắm với cậu em ngáp to đáng yêu ở kia. Nhanh chóng, môi bọn chúng ngậm lại rồi ngủ trên người cậu.

Baekhyun cười khi thấy bọn trẻ ngủ rồi cậu quyết định làm một giấc không phải là ý kiến tồi, và rồi cậu nhắm mắt lại.

Lần tiếp theo mở mắt thì cậu cảm nhận một chuyển động nhẹ nhàng của cái gì đó trên người mình. Vẫn còn mơ màng, Baekhyun chớp mắt và cậu nhận ra bóng lưng của Chanyeol khi anh rời khỏi cậu. Nhìn xuống người mình, Baekhyun thấy một cái chăn đắp lên người bọn trẻ và cậu.

Cậu sau đó trở về giấc ngủ nhanh chóng, với mùi hương nhẹ nhàng của Chanyeol bên người.

Khi cậu cuối cùng thật sự thức giấc, bởi vì Sehun rên rỉ giữa trạng thái ngủ của nó. Đứa lớn hơn không thấy tăm hơi và Baekhyun ngồi dậy, mang đứa trẻ vào trong đùi.

“Sehun?” cậu gọi. Nó lầm bầm khi từ từ tỉnh lại, nhăn mũi.

“Cháu muốn đi tè.” Nó nói nhỏ và Baekhyun xém nữa là la lên. Cậu nhấc thằng bé vào lòng rồi chạy vội vào phòng tắm.

Sau khi Sehun giải quyết xong xuôi, nó dựa vào hông cậu khi cậu nhấc nó lên. Cậu mang nó đến phòng bếp nơi tiếng ồn phát ra. Tiếng rì rầm âm vực cao của Jongdae cũng nghe thấy được.

“Ba ơi!” Sehun la lên khi thấy Chanyeol đứng ở bếp. Jongdae đang ngồi lên bàn bếp đong đưa chân.

“Hey.” Chanyeol cười với đứa nhỏ và bước đến gần họ. Baekhyun nín thở khi người ba nghiêng người rất gần với mặt cậu, hôn lên đầu đứa út. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm háp từ Chanyeol.

“Và chào cậu luôn, Baekhyun.” Anh chào chàng tiên đang đông cứng.

Baekhyun gật đầu máy móc. Chanyeol vỗ vai cậu. “Cảm ơn cậu vì đã trông chúng. Tôi nợ cậu.”

“Kh-không đâu, tôi rất thích trông bọn chúng. Chúng là những đứa trẻ ngoan và thông minh nữa.”

“Các con có gây phiền phức gì cho chú Baekhyun không?” người cha hỏi bọn trẻ, chúng trả lời bằng cách lắc đầu.

“Ngoan lắm.” Chanyeol cười. Anh xoa đầu Baekhyun. “Cậu có thể nghỉ ngơi một chút. Tôi đang làm bữa tối.”

Baekhyun gật đầu, quá sốc để phản ứng. Chanyeol trở lại bếp còn Baekhyun ngây ngốc như người mất trí. Cả Jongdae và Sehun đều nhìn cậu nhưng cậu không bận tâm. Tất cả những gì trong đầu cậu bây giờ là Chanyeol cười với cậu và nói anh nợ cậu và anh ấy chạm vào vai và đầu cậu. Và bây giờ thì anh đang làm bữa tối cho cậu (thật ra là cho bọn họ). Baekhyun thả ra một tiếng gào rú nho nhỏ.

Bữa tối trôi qua rất tốt. Chanyeol lắng nghe bọn nhỏ ba bô mấy chuyện vẩn vơ. Cả hai người đều cười khi cặp song sinh cười. Baekhyun cảm thấy mình là một phần trong gia đình nhỏ của họ. Ồ và cậu ước cậu thật sự là như vậy.

Khi Chanyeol rửa bát ở bồn, Baekhyun được giao nhiệm vụ khiến bọn trẻ phân tâm việc muốn ăn bong bóng xà phòng. Cậu ngồi cùng chúng trong phòng khách.

“Mấy đứa à,” cậu thì thầm. “mấy đứa đừng nói với ba về phép thuật của chú nhé?”

Jongdae nghiêng đầu. “Tại sao vậy ạ?”

“Đây là bí mật tuyệt mật. Không ai có quyền được biết hết.” Cậu thì thầm nhỏ hơn.

Sehun bĩu môi. “Nhưng còn ba ba?”

“Ngay cả ba ba mấy đứa cũng không được. Mấy đứa hứa với chú nhé? Nếu mấy đứa hứa với chú rằng sẽ không kể với ba ba, chú sẽ làm thêm vài phép thuật nữa cho mấy đứa coi.”

Cả hai đứa đều hào hứng và gật đầu. Baekhyun chìa ngón út, móc ngoéo với bọn trẻ để thành giao. Hai đứa dựa vào cậu, hôn vào hai bên má rồi rời ra và cười khúc khích.

Baekhyun phì cười và khi cậu nhìn sang hướng khác, cậu nhận ra Chanyeol đang nhìn bọn họ với một nụ cười mỉm trên môi. Cậu cười với anh và Chanyeol gật đầu.

“Mấy đứa à, đến giờ đánh răng rồi!” Chanyeol gọi và nhấc Jongdae lên tay. “Cậu giúp tôi được chứ, Baekhyun?” anh hỏi.

Họ cùng nhau đến phòng tắm. Bọn trẻ đang đánh răng bên dưới, Baekhyun nhìn vào phản chiếu của bọn họ trên gương. Giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc vậy. Cùng nhau ăn tối, cùng nhau đánh răng, và còn cùng nhau cười nữa.

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?” Chanyeol nói rồi bước đến phòng dành cho khách. Baekhyun gật đầu.

Họ ngồi trong phòng khách. Trên mặt Chanyeol vẫn mang ý cười. Baekhyun kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi mừng là tôi đã giao bọn trẻ cho cậu.” Chanyeol nhẹ nhàng bắt đầu, khiến Baekhyun nhìn anh. Người cha cười ấm áp. “Hôm nay là ngày chúng nó có vẻ hạnh phúc nhất. Đã từ rất lâu rồi tôi không thấy chúng nó cười nhiều như thế này. Vậy cho nên… cảm ơn cậu, Baekhyun.” Anh nói.

Baekhyun ngại ngùng cười, gật gật đầu.

“Ưm, Chanyeol?” Cậu khẽ gọi.

“Mmh?”

“Tôi có thể hỏi việc này chứ?” Baekhyun hỏi nhã nhặn. Chanyeol bật cười, “Về lý thuyết cậu vừa mới hỏi tôi xong, nhưng mà cứ nói đi. Chuyện gì thế?”

“V-vợ anh… đâu rồi?”

Nụ cười trên môi Chanyeol tắt ngúm và Baekhyun nín thở.

Trên mặt Chanyeol hiện lên nét buồn và Baekhyun cúi đầu. “T-tôi xin lỗi. Tôi không nên nhiều chuyện như vậy. Tôi chỉ là tò mò−”

“Chuyện này không có gì đâu. Cậu có quyền được hỏi mà. Tôi ngạc nhiên sao mãi cậu vẫn chưa hỏi tôi.” Chanyeol nhẹ nhàng ngắt lời.

Baekhyun đợi trong yên lặng. Anh thở dài rồi bắt đầu kể, “Cô ấy qua đời ngay khi sinh Jongdae và Sehun.”

Cậu biết cậu bây giờ mang hình dạng con người nhưng vẫn cảm nhận được đôi cánh mình buồn rầu rũ xuống. Nó rất buồn. Vợ của Chanyeol còn không có cơ hội để nhìn mặt hai đứa con của cô ấy.

“Tôi xin lỗi vì đã hỏi.” Baekhyun thì thào. Chanyeol cười yếu ớt. “Không có gì đâu. Đó không phải là lỗi của cậu, Baekhyun à.”

Chàng tiên gật đầu và giữ im lặng. Cậu không thể đi an ủi mọi người xung quanh. Chanyeol có vẻ không bận tâm lắm đến sự im lặng của cậu, bởi vì anh vỗ vỗ lên cánh tay cậu.

“Giờ thì đi ngủ thôi. Tôi chắc là cậu kiệt sức vì phải trông bọn trẻ rồi. Tôi không thể tin rằng mình sẽ nói điều này nhưng mà cậu là người giữ trẻ tuyệt nhất với bọn chúng. Tôi muốn giao bọn chúng cho cậu, Baekhyun, nếu cậu muốn.”

Baekhyun ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. “Thật sao?”

“Đúng vậy,” Chanyeol cười với cậu, “Tôi chưa bao giờ thấy chúng hạnh phúc đến như vậy. Kể cả khi tôi mua đồ chơi mới cho chúng.”

“Tôi… tối rất sẵn lòng chăm sóc cho chúng.” Bakhyun nói, mặc dù cậu rất muốn thêm vào và tôi có thể chăm sóc cho anh luôn được không? nhưng cậu ngăn bản thân lại.

Chanyeol mình cười ấm áp. “Cảm ơn cậu, Baekhyun.”

 

***

 

Hai ngày trông bọn trẻ trôi qua, Baekhyun dần biết được rằng Chanyeol là một lập trình viên và suốt khoảng thời gian không bận rộn, anh có thể làm việc tại nhà. Còn lúc bận, anh để bọn trẻ ở nhà trẻ và đón về buổi chiều sau khi đã tan làm.

Baekhyun dần chậm rãi thích ứng với việc làm con người. Khoan đã, gạch điều đó đi. Cậu vẫn chưa quen được việc làm con người.

Cậu có một lần từng cười với người lạ và bị người kia dọa cho đánh bay hết răng. Chuyện gì sai với việc cười (một cách điên dại) với một người khác? Cậu chỉ đang muốn tỏ ra thân thiện thôi! Loài người rất thân thiện, đúng chứ?

Còn có một lần khi một người thư, chờ đã, người đưa thư, đến giao thư và Baekhyun nhảy vào người đó. Cậu hỏi (giống như tra khảo hơn) người đưa thư rằng công việc này là thế nào. Cậu hỏi nếu người đưa thư phụ trách chuyển thư cho bọn họ, thì ai sẽ chuyển thư cho người đưa thư. Vậy ai sẽ chuyển thư cho người đưa thư thứ 2 phụ trách chuyển thư cho người đưa thư đầu tiên?

Chanyeol buồn cười nhìn cậu và hơi bối rối nhưng không nói gì cả. Anh chỉ đơn giản nói, “Lịch sự nào,” với nụ cười nhẹ trên môi. Baekhyun không hiểu. Tai sao cặp song sinh cười cậu?

Còn có một lần khác nữa khi họ đến cửa hàng tạp hóa (theo lời của Baekhyun thì là: mua rau và thịt và vài dung dịch kì lạ nhưng ngon lành mà cậu nếm trong đồ ăn). Có những cái cửa kính và chúng tự động mở ra khi cậu đến gần. Cứ như có một loại ma thuật phù phép chúng. Baekhyun giành cả hai mươi phút nhìn chằm chằm chúng mở ra và đóng lại, rồi cuối cùng Chanyeol cũng lôi cậu đi bởi vì cậu đang chặn đường người khác. Ai là tiên giữ cửa thế? Có phải họ canh gác cửa và mở ra bằng phép thuật để con người không va vào đó?

Hôm nay, Chanyeol dắt họ ra ngoài ăn kem. Baekhyun cười. Cậu biết kem! Cậu đã nghe về nó từ những đứa trẻ loài người khi cậu vẫn còn trong hình dạng tiên.

Họ bước vào xe và Baekhyun la lên, “Nó lại rung nữa này! Cái hộp sắt này đang rung!” và Sehun réo lên, “Nó là cái xe, chú Baekkie!”

Tiệm kem rất đông người khi họ đến nơi. Cả hai đứa trẻ bắt lấy tay cậu rồi kéo vào cửa hàng. Chúng dựa sát mặt vào quầy hàng bằng kính, ngắm nhìn đa dạng màu sắc và hương vị. Sehun và Jongdae la to thứ chúng muốn và Baekhyun không hiểu chúng đang nói về cái gì. Chanyeol có vẻ như cảm nhận được nội tâm đang gào thét hỗn loạn của cậu nên nói với người thu ngân gọi cho Baekhyun một phần sundae.

“Chủ nhật*? Sao anh lại gọi Chủ nhật? Chúng ta có thể mua ngày ở đây à? Sao không phải là thứ Bảy? Mọi người đều thích thứ Bảy mà, đúng không?”

*Chanyeol ord Sundae là một loại kem, đọc giống với Sunday là ngày Chủ nhật. Thế nên bạn Fairy Byun mới nghe nhầm (>ㅅ<) đáng yêu quá~

Chanyeol bật cười rồi dẫn cậu đến một cái bàn. Một vài ly thủy tinh được đưa đến và Baekhyun thấy bọn nhóc nhào vào giải quyết lập lức.

“Cậu đang đợi gì thế? Ăn sundae của cậu trước khi nó tan ra mất!” Chanyeol nhắc nhở.

Baekhyun nhìn anh chằm chằm. “Chủ nhật cũng có thể chảy ra sao? Có phải do mặt trời quá nóng nên Chủ nhật sẽ chảy ra? Không xong rồi! Chúng ta sẽ làm gì nếu không có ngày Chủ nhật? Vậy chẳng phải ngày thứ Hai sẽ ngay sau ngày thứ Bảy hay sao!”

Chanyeol nhanh chóng bịt mồm cậu lại để ngăn cậu la lên quá to. Mọi người xung quanh bọn họ, thật ra là toàn bộ cửa hàng, nhìn họ chằm chằm như thể mấy thằng điên. Sehun bật cười lớn, miệng cậu bé dính đầy vết kem. Jongdae thì liếm sạch tay mình.

Cuối cùng, Baekhyun cũng thử cái ngày Chủ nhật này và cậu mở ra một tiếng rên lớn. Chủ nhật luôn là tuyệt nhất!

Họ trở về nhà và Chanyeol vẫn đang cười khúc khích về sự kiện Sunday-sundae trong khi vẫn lái cái hộp biết rung. Baekhyun nghiêng đầu nghi hoặc.

 

***

 

Khi Chanyeol có một dự án khác, anh bắt đầu bận rộn trở lại. Baekhyun dành cả ngày trông bọn trẻ và học những kiến thức đơn giản về loài người. Hiện tại cậu đã hiểu sundae là gì (sau cả một tháng).

Có một tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chuông cửa dồn dập. Baekhyun lau ngón tay của mình sạch đống smoothie* (nó bây giờ là món yêu thích của cậu, trời ạ smoothie là cả cuộc sống) và vội đến cửa. Khi mở cửa, Baekhyun thấy một người phụ nữ đang đứng. Cô này trông như đang mặc đồ thời còn bé bởi vì chúng quá nhỏ với cô ta? Baekhyun có thể nhìn thế ngực của cô ta?

“Cậu là ai?” Cô ta híp mắt nhìn cậu, lướt mắt lên xuống đánh giá. Baekhyun chớp mắt.

“Tôi là Baekhyun. Cô là ai?”

“Tôi không quan tâm tên cậu là gì. Cậu đang làm gì ở nhà của Channie?”

“Ai là Chanie?” Baekhyun nghiêng đầu.

Những bàn chân nhỏ chạy đến gần trước khi Baekhyun cảm thấy cặp song sinh đụng nhẹ vào đùi sau của cậu. Sehun nhăn mặt nhìn người phụ nữ kia.

“Cô đi đi!” nó la lên.

Cô ta nhìn Sehun bằng cái nhìn gai góc. “Đừng hành xử với cô như thế, Sehunnie. Con sẽ phải gọi và lấy lòng cô nhanh thôi.”

“Không đời nào!” Sehun hét to và bây giờ Baekhyun nhận ra rằng cậu bé đang tức giận và khó chịu. Bọn nhóc đang trong độ tuổi phát triển với những hành động khó kiểm soát, nhưng chúng chưa bao giờ thô lỗ với ai.

“Mời cô đi dùm cho.” Jongdae bình tĩnh nói với người phụ nữ mặc dù trong mắt cậu bé là một luồng lửa giận dữ mà Baekhyun nhận ra được. Jongdae nhìn giống như đang cố hết sức để giữ bình tĩnh và cậu ngạc nhiên khi một đứa trẻ như vậy có thể điều khiển cảm xúc khi nó đang rất giận dữ.

Cô ta bực dọc hậm hừ và bước lên vài bước, điều chỉnh tầm mắt ngang Baekhyun. “Cậu chắc hẳn là người giữ trẻ, đúng không? Này, sớm chuẩn bị tư tưởng đi vì tôi sẽ là chủ của cậu sớm thôi. Chuẩn bị gọi tôi là Park phu nhân đi.” Cô ta mỉa mai, chợt khuôn mặt cô ta cắt không còn giọt máu rồi la lên.

Baekhyun nhận ra Sehun đang cắn vào tay cô ta và trước khi cô ta có thể chạm vào thằng bé, Baekhyun nhấc nó lên tay và cậu đóng sập cửa vào mũi cô ta.

“Sehunnie, cháu có sao không?” cậu hỏi, tim cậu đập nhanh và mạnh như thể cậu đang diễn trong một bộ phim kinh dị kịch tính. Cậu bé trông vẫn buồn khi nó gật đầu nên Baekhyun đẩy bọn trẻ đến phòng khách và tấn công chúng bằng một trận cù.

Khi tiếng cười ấm áp vang khắp phòng, Baekhyun ngắm những nụ cười lan trên mặt những cậu bé. Bây giờ tốt hơn là chúng không còn nhăn mày nữa. Baekhyun yêu chúng như thế này hơn.

Cậu muốn hỏi bọn trẻ người phụ nữ kia là ai nhưng những lời của cô ta cứ lặp lại mãi trong đầu cậu, về việc cô ta sẽ trở thành Park phu nhân sớm thôi. Như vậy có nghĩa cô ta là người yêu của Chanyeol? Cô ta sẽ trở thành vợ của Chany