Tuyết- Ann Beattie

Tuyết

Snow, Ann Beattie

Thạch Liên dịch

Hồng Phúc hiệu đính

Em còn nhớ cái đêm giá buốt anh vác về một chồng gỗ, và một con sóc chuột nhảy ra khi anh vừa đặt tay xuống. “Chú mày nghĩ mình đang làm gì ở đây vậy?”, anh hỏi, khi nó chạy xuyên qua phòng khách. Con sóc vọt qua thư viện và dừng lại ở cửa trước, như thể nó đã rất thông thạo ngôi nhà vậy. Chuyện chắc sẽ chẳng ai tin, nghe vẻ giống nội dung của một bài thơ hơn. Chúng ta đã dành ra tuần đầu tiên để dọn dẹp và khám phá những bí mật của ngôi nhà, ví như một lớp giấy dán tường này bên dưới lớp giấy dán tường kia. Trong bếp, một giàn mắt cáo màu bạch kim đỡ những trái nho tím tròn to như quả bóng bàn. Khi chúng ta sơn vàng bức tường, em đã nghĩ đến những mẩu dây nho còn nằm lại bên dưới và tưởng tượng loài cây leo ấy sẽ bất ngờ vươn ra, như cách chúng luôn bền bỉ phá vỡ mọi chướng ngại. Một ngày tuyết lớn, khi phải dọn đường và không tìm thấy mũ, anh đã hỏi em cách buộc chiếc khăn tắm lên đầu –anh, với chiếc mũ trắng làm từ khăn tắm, trông như một ông vua tuyết điên rồ. Mọi người thích việc chúng mình cùng nhau rời thành phố tới thôn quê. Rất nhiều người tới thăm ta, quây quần bên bếp lửa kể những câu chuyện tuyệt vời, về đứa trẻ chầu chực bên góc phải chiếc xe tải kem, chỉ chờ cánh cửa mở ra và hàng trăm que kem sắc màu đổ ập xuống; về người đàn ông đứng trên bờ biển, cát lấp lánh dưới ánh mặt trời, nơi một mảnh lóe lên sáng nhất, đang khom lưng tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương. Phải chăng họ kể ra những chuyện ly kỳ đó, vì họ nghĩ ta rồi cũng sẽ trở thành một trong số những người kia? Giờ em nghĩ chắc họ cũng đoán ra điều đó là không thể. Nó vô ích như khi đưa cho một đứa trẻ con cái tách và cái đĩa uống trà vậy. Anh có còn nhớ cái đêm ta ở ngoài bãi cỏ, đầu gối ngập sâu trong tuyết, cằm hướng lên bầu trời khi gió lốc cuốn phăng những miền trắng xóa dưới chân? Tựa như cả thế giới đã lộn ngược, còn chúng mình vẫn cứ thản nhiên nhìn ngắm cánh đồng hoa cà rốt dại khổng lồ. Lát sau, đèn pha tắt, ô tô của mình trở thành chiến sĩ tiên phong băng qua trận tuyết mới. Trời đất ngoài xe dường như sáng bừng lên.

Những kí ức trong anh lại khác. Điều anh nhớ là cái lạnh ngự trị trong căn nhà, những đốm sáng nhỏ hắt từ ánh trăng đêm này qua đêm khác, cho tới khi anh chẳng còn lạ lẫm với bầu trời đen, với chú sóc chuột chạy trốn vào đêm, không dễ dàng tìm thấy cánh cửa mở ra lối thoát. Những vị khách của chúng ta kể những câu chuyện mà người ta luôn kể. Có đêm, anh đã dạy em một bài học về cách kể chuyện: “Mọi cuộc đời đều sẽ có vẻ kịch tính nếu em lược giảm hầu hết những sự kiện đi”.

Và đây, chuyện này, để cho kịch tính: Em đã lái xe trở lại căn nhà cách đây không lâu. Đó là tháng Tư, và Allen đã qua đời. Trong số tất cả những người khách đến thăm, Allen nhà bên vẫn luôn là người bạn tuyệt vời trong những ngày khốn khó. Em ngồi bên vợ anh ấy trong phòng khách, nhìn ra sân sau ngoài cửa kính, cái hồ của Allen vẫn bị phủ dưới tấm bạt đen căng ra suốt mùa đông. Trời đang mưa, và khi mưa xuống, tấm bạt dần hứng đầy nước, để cuối cùng trào cả ra mặt bê tông. Ngày đó, lúc ra đi, em đã ném mọi kí ức về ngôi nhà của chúng ta vào quá khứ. Ba bốn bông nghệ tây nở phía trước nhà, chỉ tạo thành một vài đốm trắng, chẳng có một vùng tuyết nào. Em thấy ngại ngùng thay cho chúng. Chúng chẳng thể chống chọi.

Còn đây là một câu chuyện, kể theo cách anh mong muốn: Một cô gái lớn lên, yêu, và dành một mùa đông bên người tình nơi ngoại ô. Kể thế này, đương nhiên, chỉ là nét phác cực sơ giản, và chẳng đáng để bàn luận. Nó vô nghĩa như ném hạt kê cho chim lên mặt sân khi tuyết đang rơi càng lúc càng nhanh. Ai lại trông đợi những thứ nhỏ bé tồn tại ngay cả khi những thứ lớn lao còn có thể mất đi? Người ta thường quên đi tháng năm và chỉ ghi nhớ những khoảnh khắc. Những phút giây và những biểu tượng co lại trong một tấm vải đen phủ trên hồ. Tình yêu, trong dạng thức tối giản nhất của nó, trở thành một từ ngữ. Những gì em nhớ về tất cả năm tháng ấy là một mùa đông. Là tuyết. Ngay cả lúc này, khi nói từ “tuyết”, đôi môi em vẫn mấp máy như một nụ hôn vào hư không.

Chẳng ai nhắc tới chiếc xe cào tuyết dường như luôn ở đó, gạt tuyết khỏi con đường hẹp cho ta -một kẻ dọn đường thầm lặng; mà cũng chẳng ai trong số chúng ta nhắc về trái tim mình đã ở nơi đâu.

Advertisements Share this:
Like this:Like Loading...