review 1: Lần đầu đọc quyển sách này mình không thích nó. Ngôn ngữ rất "tục", nó chân thật quá mức cái tôi 16-17 tuổi của mình muốn biết. Giờ đọc lại lại thấy hơi thích thích, thích cái vẻ ngô nghê hơi dễ thương của ngôn từ, thích sự lảm nhảm và tản mạn, thấy quen với cái không khí du học sinh trong sách -- có thể perspectives của mình làm mình thấy quyển sách này hay hơn. Dù không nổi bật về mặt nghệ thuật nhưng lại khá đáng yêu, nên "Nước Mỹ Nước Mỹ" sẽ được 4 sao của bạn Châu. review 2: Những mẩu truyện ngắn hay là hành trình từ quá khứ đến tương lai? Đừng vội suy đoán về nội dung trướ... morec khi bạn đọc quyển sách này, bởi vì tác giả sẽ thay đổi hoàn toàn những suy đoán của bạn. Đúng, nó là một quyển sách nói về nước Mỹ. Nói về cuộc sống của người Việt ở Mỹ. 15 câu truyện, nhân vật khác nhau, tính cách, hoàn cảnh đều không giống nhau. Nhưng hiện rõ lên đều là nhân vật "tôi". "Tôi" có ở khắp mọi nơi, và "tôi" là mọi nhân vật. Người Việt ở Mỹ, họ là ai? Là những người có lối suy nghĩ đã ít nhiều bị Mỹ hóa, là những người đã từng, và vẫn đang, ôm ấp giấc mơ danh vọng, giấc mơ hạnh phúc, theo đuổi tri thức, níu kéo cuộc sống..Đều có tuổi đời còn trẻ, họ đến xứ sở này, với kế hoạch, ước mơ, quyết tâm, để một ngày nhìn lại, thấy mình đang ở trong mối quan hệ vợ chồng lặng nhạt, vùng vẫy với công việc, với ý tưởng lớn, và lạc. Họ lạc trong ảo tưởng, trong tham vọng của chính mình, lạc ở một nơi xa lạ, mất phương hướng với cuộc đời mình, ám ảnh với tiền bạc, của cải, đòi hỏi cuộc sống lớn lao, đẳng cấp, chạy trốn nỗi sợ nghèo khó...và kiếm tìm tấm thẻ xanh. Trong đó cũng có những cô đơn, những vất vả, mệt mỏi, bơ vơ, bởi cuộc sống cách quê nhà nửa vòng trái đất. Họ hòa nhập mà không hòa nhập. Nước Mỹ, nơi có tất cả mọi thứ, lại không có thứ họ cần.Bạn sẽ cảm thấy sợ hãi và tự hỏi liệu những gì đánh đổi đó, có xứng đáng hay không? Hay như cô gái kia, ra đi khi mới 20, khi mọi thứ còn "rất rõ ràng và chắc chắn", sau sáu năm trở về trong cái Tết ngắn ngủi, chỉ để nhận về những hoài nghi từ gia đình, và chính cô cũng hoài nghi, liệu đây có đúng là gia đình của mình? Người anh mới lấy vợ luôn tươi cười của cô đâu? Cậu em 17 tuổi vừa vào đại học đâu? Người mẹ ngày ngày vẫn trang điểm đi làm đâu? Ông bố sở Điện với đôi tai chưa nghễnh ngãng đâu? Cuộc sống ở chính quê hương lại có thể xa lạ như vậy sao? Nhưng đó là thực tế, thực tế mà Phan Việt đã dùng lời văn thẳng thắn mà khéo léo, và những hội thoại không quá kịch tính, để "quăng" vào chúng ta, những người còn đang tò mò về xứ lạ. Và đó cũng là những câu truyện đẹp, về mối quan hệ giữa người với người. Những mối tơ rất nhẹ vương trong không khí, như tình yêu tuổi 18, dừng lại bởi sự xa cách, và kết thúc bằng những email ngắn ngủi cùng câu hỏi "Are you doing ok?". Hay như hai người, là bạn mà không phải chỉ là bạn, luôn trượt qua nhau mỗi khi đã ở rất gần. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, họ vẫn đi học, tốt nghiệp, đi làm, lấy chồng, lấy vợ, nhưng vẫn không thôi tiếc nuối, thôi nhớ nhung, và hi vọng. Người Việt ở Mỹ, họ cũng vẫn hi vọng, và bám víu vào một hi vọng nào đó để đứng vững khi không ai nương tựa. Những người đang sống xa nhà, và những người sắp sống xa nhà, có lẽ sẽ hiểu rõ nhất cái cảm giác không diễn tả được bằng lời mà cuốn sách này truyền tải. Một bức chân dung day dứt nhiều mảng tối về người Việt ở Mỹ, hay ở bất cứ đâu trên thế giới. less